Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2 - Part 7)

Part này có thể xem là hoàn chính văn phần 1 a 8->
Ta sẽ trans tiếp cái phiên ngoại của phần này bổ sung vào đây sau vì kì thực nó cũng chỉ dài 2 trang word mà thôi
Quả thực vừa post vừa sợ lỗi font a 3lol3 *dùng máy ghẻ đích* 3if3



Chương 2 - part 7




(Thôi thì cứ như thế tiếp diễn)

Sau khi đã dùng hết sức lực bản thân để dày vò đối phương tôi và Tiêu cũng vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt được, chẳng biết là duyên chưa hết hay bởi hận chưa tan, chúng tôi còn luyến tiếc mà không dứt ra được miễn cưỡng lần nữa làm hòa với nhau. Mang theo vết thương cùng với những bất đắc dĩ tiếp tục đồng hành bên nhau mà bước về phía trước, chúng tôi lúc này có lẽ đã chẳng thể nào lấy tình cảm ra mà hình dung được nữa. Ngoại trừ sự ỷ nại không đành lòng với đôi bên trong nhiều năm qua, cha mẹ chúng tôi… cha mẹ của cha mẹ… Có lẽ sau khi yêu thương phai màu vẫn còn bằng lòng bên nhau mới chính là chân tình? Chỉ có những tình cảm như vậy mới là sự nương tựa đáng giá nhất chăng? Chỉ có tình cảm như vậy mới được quy thành chân thực ư? Có lẽ trong cuộc đời mỗi người có rất nhiều sự việc thực tế vẫn cần phải tiếp diễn, chẳng cách nào phân phút phân giây để mà nghĩ suy cân nhắc cái chừng mực của thế giới tinh thần, dần dà lâu ngày cũng đã quen rồi…


Xế trưa chúng tôi lặng lẽ bước trên đường, sóng vai nhau bước chẳng phải nói gì nhiều, chúng tôi đã quá hiểu đôi bên có bao nhiêu ngầm ý không cần phải nói ra bằng lời, quá nhiều câu chữ chúng tôi đều có thể lấy ánh mắt để biểu đạt, khi tôi băng qua con hẻm chật hẹp, Tiêu từ đầu đã không hỏi han đi đâu cũng có thể biết được thay đổi ra sao…

Tôi: “Tiêu, em sau này đừng có nhắc đến mẹ em trước mặt anh nữa, đang nói chuyện vui vẻ nhắc đến bà ấy thật phá hoại không khí quá”

Tiêu: “Anh vẫn còn hận mẹ em sao?”

Tôi: “Bà ta chết ngay đi thì anh sẽ không hận nữa”

Tiêu: “Được, thế thì anh đi giết chết mẹ em đi”

Tôi: “Em yên tâm, anh sẽ khiến cho bà ta chết… nhưng không phải là bây giờ, như thế khác nào anh để bản thân mình rơi vào chỗ không đáng vào”
Tiêu: “Anh không thể trách mẹ em được, bà ấy cũng là muốn tốt cho em thôi.”

Tôi: “Vì tốt cho em thì có thể đối xử với anh như vậy sao? Bà ấy vì tốt cho em anh thì không như thế phải không? Bà ấy làm cái gì cũng đều là chĩa mũi nhọn vào anh thôi”

Tiêu: “Bà ấy luôn cho rằng để anh với em đoạn tuyệt thì em sẽ tốt hơn, bà ấy nói em mà không chia tay anh bà ấy chết không nhắm mắt”

Tôi: “Thế thì để mẹ em trợn trừng mắt mà chết đi!!!”

Tiêu: “Anh đừng hận mẹ em, anh muốn hận thì cứ hận em đi”

Tôi: “Tiêu, người nhà em hãy dùng lương tâm để nói chuyện đi, anh đối xử với em thế nào? Anh trước đây có thái độ thế này sao? Cha mẹ của chính anh anh cũng đã từng làm những chuyện này vì họ chưa? Sinh nhật của mẹ em, vì muốn lấy lòng bà ấy, anh đã mang bánh kém và rượu Mao Đài đến tặng cho bà ấy! Mẹ của em còn không phải là nguyền rủa không ngớt sau lưng anh ư!!!”

Tiêu: “Em biết, nhưng chẳng có cách nào cả, anh sau này chẳng phải làm gì nữa cả”

Tôi: “Có những lúc anh cảm thấy bản thân thật quá bất lực, em nhận lấy những ấm ức từ gia đình rồi xoay ra đối phó với anh! Chẳng từ thủ đoạn nào!! Anh cũng chỉ là một thằng nhóc, anh chịu ấm ức ai đến giúp anh nào? Tính cách anh em hiểu rất rõ mà, anh đã tủi thân! Anh đều đã cúi thấp đầu xuống như thế đi nịnh nọt, vậy mà cũng vẫn chẳng thể nào lấy lòng được mẹ của em!”

Tiêu: “Vậy anh còn muốn em thế nào đây? Thật sự phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ em sao? Bà ấy đã chịu đủ những điều chẳng dễ dàng gì! Bà ấy ngày ngày đều làm căng rằng em dâng cả tuổi thanh xuân trao hết cho anh.”

Tôi: “Tuổi xuân của em là tuổi xuân, còn của anh thì không phải sao? Anh thật là đáng kiếp bị mẹ con em chỉ trích thế sao?”

Tiêu: “Nhưng đã như vậy còn có thể làm sao được đây? Chia tay cũng chia chẳng được, không tiếp tục như thế này còn có thể thế nào đây? Ai cũng không thể thay đổi được quan niệm của ai”

Tôi: “Đừng nói nữa! mẹ em đối xử như thế với một thằng nhãi ranh, bà ấy rồi sẽ nhận lấy báo ứng!”

Tiêu: “Mẹ em đã bị báo ứng rồi, bà ấy nuôi được một đứa con trai làm thằng đồng tính với anh, thế vẫn không phải là báo ứng của bà ấy sao? Anh còn muốn mẹ em gặp phải báo ứng nào nữa?”

(Không gian quanh chúng tôi bỗng nhiên trầm tĩnh lại, trong căn phòng phảng phất nghe rất rõ tiếng thở dốc kiềm chế của chúng tôi)

Tôi: “Thôi được rồi, cứ như vậy đi… Tiêu, hai người chúng ta sau này đừng ai quản chuyện của ai nữa. Không có tư cách này cũng chẳng còn quan trọng thế này nữa!”


Có những khi tôi quá đỗi khát vọng rằng Tiêu có thể quyết đoán một chút cho tôi một lời, để tôi có thể tiếp tục đáp lại bằng một tia mộng ước đẹp đẽ đối với tương lai của chúng tôi, để tôi có thể tự nói với chính mình rằng tất thảy những gì ở trước mắt vẹn vẹn chỉ là con đường gập ghềnh với lối đi đầy áp những điều tốt đẹp, chỉ cần cả hai cố gắng tất cả những thứ này sẽ qua đi thôi… Nhưng Tiêu trước nay đều chưa từng trao cho tôi, mỗi lần cái tôi nhận được chỉ là tiếng thở dài bất đắc dĩ, tôi trước nay chưa từng sợ hãi sự trắc trở, nhưng khi tôi hoài nghi rằng đây chính là tương lai của chúng tôi, tôi bất lực khi phải một lần nữa kiến cho bản thân thêm dũng cảm, tôi sợ hãi những tháng ngày như thế cũng không phải là một quá trình, nó chính là đoạn kết.


Những tháng ngày ấy trôi qua thật chậm thật chậm chạp, hồi tưởng lại bước chân của chúng tôi khi ấy giống như bước đi thật chậm chạp trên không trung vậy, chúng tôi cách đến bốn tháng không phát sinh quan hệ xác thịt, đối với cả hai đều không có nhu cầu này.

Chúng tôi đã từng cãi vã không ngừng thường thường cảm thán

“Hai người chúng ta cứ như vậy đi, hẳn là không cắt đứt nổi”

Sau này chúng tôi cứ lặng lẽ thỉnh thoảng bình thản phỏng đoán

“Chúng ta đoạn tuyệt chỉ còn là vấn đề thời gian”

(ngoài chúng tôi ra)

Chúng tôi chẳng còn giống như là chung sống cùng nhau như vậy nữa, có lẽ cứ như thế khiến đối phương có được không gian tự do nhiều hơn. Tôi biết rằng yêu đương cũng phải cần tự do, càng hiểu rõ hơn rất nhiều kiểu tự do nhất định chẳng phải là yêu đương. Tôi và Tiêu hẳn là không hiểu được đắn đo chừng mực, nói tóm lại trong những lúc không có cậu ấy tôi làm bất cứ việc gì mà tôi muốn làm, Tiêu có lẽ cũng thế… Nhưng tôi không nhìn thấy, có những lúc cậu ấy cũng vô ý để lộ một hai câu cho tôi nghe, chẳng biết là thật hay giả. Thời gian bên nhau chúng tôi vẫn cứ là vợ, chồng của người kia, chuyển mình chúng tôi lại thuộc về một thân đơn độc của chính mình. Bất chợt có vài câu đối thoại ghen tuông cũng chỉ là đùa bỡn quá nhiều với những đối kị mà thôi.


Tôi: “Em nhắn tin cho ai thế? Thật thần bí nha”

Tiêu: “Không có ai cả, bạn bè bình thường thôi mà anh cũng không quen biết đâu”

Tôi: “Em cũng không tính để anh quen biết mà, haha”

Tiêu: “Anh rồi sẽ chán ghét thôi, người bạn kia của em diện mạo rất xấu, phẩm vị thấp. Em giới thiệu rồi anh cũng sẽ không muốn làm quen”

Tôi: “Haha, yên tâm là chúng ta có quan hệ gì mà, sự tự do anh cho em không phải là ít, chính là hy vọng em có thể kết giao với những người bạn tốt một chút, dù rằng không có phẩm vị thì ít nhất cũng phải đẹp trai đấy, nếu không thì em tính cái gì chứ?”

Tiêu: “Haha, anh nghĩ đi đâu vậy, em cũng không phức tạp đến thế. Lại còn nói mấy gã trai đẹp chẳng phải đều bị anh phá hết sao? Em còn đi đâu tìm nữa?”

Tôi: “Chẳng có bao nhiêu cả, đội viên dự khuyết không cũng có vài người nhìn được đó thôi, em có muốn không?”

Tiêu: “Haha, cảm ơn. Em không cần, em cũng đã có anh rồi”

Tôi: “Oa oa, ông nhỏ Tiêu ơi, anh đang hoài nghi em rốt cục là có bao thông minh, khó trách người ngoài đều bị vẻ ngoài trong sáng đáng yêu của em đánh lừa rồi, kĩ xảo này của em thật quá tinh vi rồi! haha”

Tiêu: “Hahaha, đúng đấy! đúng đấy!

Tôi: “Chuyện của chúng ta, nói đến những lời thường nhật, những vết nứt nhỏ cũng chẳng làm vỡ nổi. Mọi người đều nắm bắt chừng mực một chút là được rồi, hê hê!”

Tiêu: “Ai! Em biết anh thật không dễ dàng gì. Em cũng mắt nhắm mắt mở, đối xử tốt với em là được rồi, Em thì chỉ thích rong chơi một chút, vui vẻ mà thôi. Mặt tính cách con người này của em cũng không mong muốn gì cả, anh cũng biết mà.”

Tôi: “Anh biết, anh quá biết em với con cá chết giống nhau ý đúc ấy, hahaha”

Tiêu: “Cá chết cái rắm, là cá chết thì cũng là chết đau đớn.”

Tôi: “Được rồi, không làm ồn nữa. Mấy giờ em về nhà?”

Tiêu: “Trước 11 giờ là được, nếu không mẹ em lại phát điên lên”

(Sau này tôi mới biết từ miệng bạn tôi có vài lần Tiêu đều đi chơi với bạn bè hết đêm dưới cái sự không hề hay biết của tôi, cũng chẳng về nhà, mẹ của cậu ấy cư nhiên cũng không thật sự phát điên. Bất quá những chuyện này với tôi mà nói cũng không phải là những lời nói dối ngoài ý muốn, biết được rằng tôi chẳng bao giờ gặng hỏi cả)


Tôi: “Những người buôn bán nhỏ lẻ như mẹ em tư tưởng đều thích nhất lấy chuyện thắt cổ tự tử ra dọa người, kì thực bà ấy sợ chết hơn bất kì ai”

Tiêu: “Ồ, thực chất em với bà ấy giống nhau. Anh đừng có coi thường bà, coi thường bà ấy là coi thường em”

Tôi: “Anh cũng không nói rằng anh coi trọng em, hê hê”

Tiêu: “Nói láo, coi thường em anh ở với em làm gì?”

Tôi: “Ai nói thích ai đó thì phải coi trọng người ấy?”

Tiêu: “Thế anh lên giường với người mà anh coi trọng là được rồi.”

Tôi: “Con trai thích fuck nơi mà hắn coi thường, thứ mà con tim khối óc tôn kính mang ra cung phụng thì không có hứng thú để lên giường nữa”


“Khi bạn yêu một người vốn tưởng rằng bạn yêu cái linh hồn cô ta, sau khi bạn lên giường với cô ta rồi mới phát hiện cái bản thân yêu thích chính là xác thịt của cô ta”

________Trương Ái Linh <hoa hồng trắng hoa hồng đỏ>



Quãng thời gian ấy là mùa xuân nắm 2005, bão cát ở Bắc Kinh bạo hành rất lớn. Cùng lúc trước lầu tôi ở đang thi công con đường mới , những hạt cát khắp trời rơi đầy mặt khiến cho tâm tình những người vừa đi ở ngoài cảm thấy phiền muộn. Vì vậy tôi và Tiêu thường lựa chọn cách hẹn dăm ba người bạn để nói chuyện trên trời dưới biển ở Hậu Hải. Có lẽ Hậu Hải cũng được coi là một nơi tĩnh mịch ở thành Bắc Kinh này, những hàng quán lớn nhỏ vòng quanh lối đi chật hẹp cũng có thể được coi là để che chắn một chút sức gió.

Tôi và Tiêu dần dần đã hình thành lên một loại quan hệ tình cảm hoàn toàn mới, có lẽ là đã từng trải qua một chút hạnh phúc khiến tâm trí hai người chúng tôi trở nên thành thục, có lẽ là quá nhiều lần mưa máu gió tanh khiến góc cạnh trên lưng chúng tôi bị mài mòn đến độ trơn bóng. Chẳng quản hình thức mối quan hệ hoàn toàn mới này còn có thể dễ chịu ra sao, chẳng quản không còn nữa những tháng ngày cãi vã cùng với những cảm xúc mãnh liệt để mà đi xa cũng chẳng có cách nào cắt đứt được mối quan hệ, nhưng chúng tôi nói tóm lại có thể thanh thản để cho bản thân có một cuộc sống theo đúng quy luật của nó, sự chừng mực trong tình cảm là những tính toán không thành, chúng tôi còn tội tình gì phải lo sợ không đâu.


Tinh thần của Tiêu giảm theo những tranh cãi và có chuyển biến tốt, những hành vi quái dị bất chợt cũng không có ảnh hưởng gì cả. Điều khiến tôi không vui duy nhất chính là cậu ấy chủ động trưng ra vẻ kiều diễm trước những người bạn thân của chúng tôi, thật thật giả giả. Tôi bắt đầu khó hiểu với những hành vi của cậu ấy.


Tôi: “Sao em lại nói như thế, em nói với người khác những điều đó có ý gì hả?”

Tiêu: “Thì là nói chuyện phiếm thôi”

Tôi: “Nhưng chúng ta vẫn đang sống cùng nhau, em vẫn cứ ngang nhiên nói những điều ấy, anh sẽ cảm thấy thế nào? Người khác sẽ nhìn vào thế nào?”

Tiêu: “Anh không phải là không quan m đến những chuyện này sao?”

Tôi: “Nếu anh thật sự không quan tâm đến em việc gì anh phải sống cùng em?”

Tiêu: “Là em cố ý nói thế, em muốn cho người khác biết em có người tình khác đó!”

Tôi: “Tại sao? Anh không tin, những chuyện kiểu này nếu như thật sự có xảy ra em hẳn là sẽ giấu giếm anh thì mới là đúng?”

Tiêu: “Là em dựng lên, em dựng lên những điều này nói với bạn bè, họ nhất định sẽ tin.”

Tôi: “Em tại sao lại biến thái đến mức thế này?”

Tiêu: “Bởi vì em không cân bằng được!”

Tôi: “Em không cân bằng được cái gì chứ?”

Tiêu: “Mọi người đều biết bên cạnh anh không chỉ có một người là em, em cảm thấy như thế khiến em rất mất mặt. Cho nên em cũng phải cho ngươi ta biết em cũng không rảnh rỗi, không muốn mọi người đến thương hại em!! Em ghét nhất là người khác thương hại mình, người thương hại em thì chính là coi thường em, em sẽ không cảm ơn họ lại còn cảm thấy họ thật đáng ghét.


Ngày hôm ấy tôi mới bắt đầu ý thức đến những năm tháng trở lại đây tôi nghĩ ngợi về Tiêu là quá sức đơn giản, tận đáy lòng cậu ấy có lẽ chỉ biết bắt đầu hoảng loạn khi cậu ấy ngủ yên trong đêm thâu mà thôi, vẫn cứ bàng hoàng trên đường, mà chẳng cách nào quay về nơi bắt đầu.

(Chẳng có dạ tiệc hợp tan)

Cái nóng bức của ngày hè lại một lần nữa đến nơi hồ bơi quen thuộc ấy, ánh nắng chiếu sáng xuống nước hồ trong veo, tôi rất muốn mở to mắt mình lên bầu trời không mây, nhưng tia sáng quá mức chói mắt, Tôi như con cá mừng vui hoan hỉ bơi qua bơi lại trong lòng nước hồ, qua chiếc kính bơi nhìn thấy thân dưới thư thái của bạn tình trong nước, nằm bên bờ hồ xoa lên thân mình một lớp dầu ô liu phân biệt rõ màu đen trắng ngăn cách bởi chiếc quần bơi. Rồi lại nhảy xuống hồ lấy đôi tay rẽ từng khối từng khối nước hồ tạo lên bọt nước trắng xóa.---Tĩnh


Tĩnh cứ như không mang theo kính bơi mắt không mở ra được, tôi đùa bỡn trong nước vui vẻ đến cười không ngừng. Tôi luồn tay vào trong quần bơi của Tĩnh ở dưới nước, dáng vẻ của Tĩnh đối với sự lén lút của tôi trong nước khiến tôi nhìn thấy một kiểu nụ cười xa xăm vĩnh cửu, nụ cười ấy chẳng có sự gần gũi gì với cuộc sống đời thường của tôi. Leo lên bờ tôi và Tĩnh về phòng thay đồ, không tìm thấy điện thoại của cậu ấy, tôi làm ra vẻ hối lỗi an ủi Tĩnh... Tĩnh cũng nói lại rằng mất thì cũng đã mất rồi, không phải là chuyện gì lớn lao, điều đáng tiếc chính là trong điện thoại có rất nhiều số của bạn bè có tìm lại cũng không được nữa. Mặc quần áo vào chúng tôi dạo bước trong hoàng hôn trở về nhà, tối đó chúng tôi nhẹ nhàng mà ôm ấp nhau vào lòng ngủ say mặc cho bình minh sáng ngày tỉnh dậy cũng không buông tay.


Trước đây tôi chưa từng hoài nghi trách nhiệm đối với Tiêu, mặc dù cậu nhóc mang tên Tĩnh kia xuất hiện. Sau này tôi từng miên man suy nghĩ cũng không có can hệ gì đến sự xuất hiện của Tĩnh, chỉ là tôi và Tiêu trong ngày hè ấy đã bước đến cái kết nên có... Tĩnh bất quá chỉ là xuất hiện đúng vào thời khắc ấy mà thôi, trao cho tôi dũng khí để hạ quyết định cuối cùng này. Có lẽ đây chính là ý nghĩa duy nhất của sự xuất hiện của Tĩnh trên con đường đời của tôi thôi, kì thực dựa vào điểm này tôi vẫn phải cảm ơn Tĩnh, tuy rằng những tháng ngày ngắn ngủi của chúng tôi chẳng thể nào lưu lại thứ gì đó nhiều nhặn hơn một chút ở trong tim nhau, mặc dù tôi giờ đây cũng không khẳng định được rằng tôi có từng yêu Tĩnh hay không, chỉ biết được rằng “thích” thì chắc chắn là từng có...


Tôi kéo vai Tĩnh ép vào trong xe, cũng nói với cậu rằng tôi sẽ nói chuyện với Tiêu về hai ngày này, để cậu ấy an tâm không nghĩ ngợi quá nhiều, qua hai ngày chúng tôi rồi sẽ có thể tiếp tục bên nhau.
........


điện thoại của tôi nhận được tin nhắn của Tiêu gửi đến

“Bảo bối, mấy ngày nay em đi du lịch với đám bạn, không gặp được anh, chiều ngày mai em hết bận rồi sẽ tìm anh ngay”

Trong lòng tôi tựa hồ như vừa làm đổ cả chai ngũ vị hương vậy, thật phức tạp

“Được, ngày mai gặp nhé”

(Đoạn đối thoại sau cùng)

Tiêu: “Hai ngày nay anh làm gì vậy? Em đi tour với bọn họ thật là mệt”

Tôi: “Cũng chẳng có gì cả, em lại đây ngồi đi”

Tiêu: “Anh có chuyện cần nói ư?”

Tôi: “Ừ... Đúng vậy”

Tiêu: “Là chuyện gì thế?”

Tôi: “Tiêu, anh xin lỗi”

Tiêu: “Rốt cục là sao rồi?”

Tôi: “Anh yêu người khác mất rồi”

.
.
.
.
(Trong phòng im lặng đến dị thường, tôi vốn tưởng rằng Tiêu sẽ tức thì nổi giận với tôi, mà cậu ấy lại không như vậy)

(Tiêu trầm mặc vài phút, cho tay vào trong túi quần)

Tiêu: “Thế thì em nên trả lại chìa khóa nhà cho anh thôi”

(Tôi đột ngột nước mắt như suối, không thể kiểm soát được)

Tôi: “Xin lỗi em, anh thật sự không nỡ, chúng ta sống với nhau lâu đến thế...”

Tiêu: “Anh đừng khóc, em hiểu anh mà, chúng ta cũng sớm đã là người thân rồi, có người tốt thế anh nên chọn chứ”

Tôi: “Tiêu, thế sau này em phải làm sao? Ai sẽ chăm sóc cho em? Anh vẫn rất lo lắng cho em”

Tiêu: “Đừng nghĩ về em nữa, em sẽ tự lo cho bản thân mình”

Tôi: “Tiêu, sau này chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa, em có chuyện gì nhớ phải nói với anh, chỉ cần anh có thể làm được anh nhất định...”


Tiêu: “Em biết, em biết... không nói nhiều nữa, em phải đi trước đây”

(Tôi ngồi trước mặt Tiêu nước mắt không ngừng rơi, tôi ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của Tiêu)

Tôi: “Anh không nỡ, anh không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng anh cũng ước ao có một ngày mai tốt đẹp hơn hôm nay... Tha thứ cho anh, anh từng trả lời em rằng bất luận ra sao cũng không buông em ra, nhưng anh phát hiện ra rằng chẳng đơn giản như vậy, tha thứ cho anh... tha thứ cho anh...”


(Tiêu đặt một tay vỗ về lên lưng tôi)

Tiêu: “Em hiểu, con người anh từ nhỏ đã tự mình sống ở bên ngoài, mọi việc đều là tự mình làm, trong đáy lòng rất sợ tổn thương, sự nhận thức tự vệ ấy quá mạnh, thường khi có người xâm phạm đến anh anh sẽ đánh trả đối phương theo bản năng, như thế mới có được cảm giác an toàn, kì thực anh không xấu, anh là người tốt...”

(Đầu tôi đặt trên vai Tiêu khóc như một đứa trẻ nhỏ...)

Tiêu: “Được rồi, em cũng phải đi rồi, anh với bạn anh từ từ bên nhau nhé. Đừng lại cãi vã”

Tiêu cuối cùng cũng không ở lại ăn cơm tối, vội vàng ra đi mà để lại đồ đạc cá nhân trong căn phòng này, không quay lại nữa...

Tôi lau nước mắt rồi gửi cho Tĩnh một tin nhắn
“Chia tay rồi, bọn anh đều đã khóc”

Tĩnh trả lời lại
“Đừng buồn nữa, sau này em sẽ ở bên anh”




Tôi và Tĩnh sau này cũng không ở bên nhau, chỉ duy trì được hai tuần lễ ngắn ngủi mà thôi. Tôi và Tĩnh lưu lại một bức ảnh “kiss”, hai năm sau bị truyền tải trên mạng, trong mục hình ảnh của những trang web phổ thông đều có lưu bức ảnh có chiếc hôn lên bên má của tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng và Tĩnh với chiếc T-shirt vàng ấy....

Giờ đây tất cả đã không còn nữa, tôi không biết có nên hay không hân hoan rằng còn có những bức ảnh đó ghi lại thanh xuân và tình cờ mà những người chúng tôi từng có...
Gió vi vu...



.
.
.
Tiêu, anh là người tin vào số mệnh, anh tin rằng kiếp trước và cả kiếp này anh đều nợ em.
Nhưng cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho em của ngày xưa ấy
Có lẽ em cũng như vậy...
.
.
.


(Hoàn chính văn)








Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2 - Part 6)

Cha Tiêu: “Thằng nhãi con!! Sao mày lại mắng mẹ nó? Mày muốn chết à! Mày đang ở đâu? Giờ tao chạy xe đến tìm!!”

Tôi nói: “Các người đừng có xem tôi ít tuổi thì trước mặt tôi giải giọng xã hội đen! Ông là cái thá gì?”

Cha Tiêu: Được!!! Có loại mày giờ mới hiện nguyên hinh, mày cứ xem xem tao có chém được mày không!!”

Tôi: “Tốt thôi!!! Tôi nói địa chỉ nhà cho ông ngay giờ, ông đến đây ngay lập tức, lũ các người hù dọa ai nào!”

Cha Tiêu: “Chỉ cần mày với Tiêu không đoạn tuyệt quan hệ thì tao không thể tha cho mày được”

Tôi: “Não ông có vấn đề sao? Ông quản con trai thế nào là chuyện gia sự nhà ông, ông quan được tôi sao? Ông quản được chuyện tôi qua lại với ai à? Ông nên quản trước con trai cho tốt đi, ông và tôi cùng tiết kiệm được sức!”


Những tháng ngày sau đó giữa tôi và Tiêu vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tuy rằng cả hai gặp mặt chỉ toàn cãi vã không ngừng lại được, nhưng cũng không phải vì như vậy mà buông tay với đối phương. Những quan hệ trong nhà dường như khiến chúng tôi bước trước một bước trầm trọng chẳng gì sánh được. Quan hệ phức tạp của hai chúng tôi càng làm nên trận chiến u ám không ngớt. Quãng thời gian sau đó tôi và Tiêu không còn ăn ở với nhau nữa, tình cảm của cả hai chẳng mảy may cải thiện được chút nào, mỗi ngày gặp mặt chỉ toàn là cãi vã từ sáng đến tối. Thỉnh thoảng kích động quá mức thậm chí còn vung tay đánh trả tàn nhẫn ngay trên đường. Tiêu sau nhiều năm được tôi rèn đúc tính tình cũng biến thành lì lợm, nói bao nhiêu cũng không vào đầu được nữa. Thời gian đỉnh cao nhất chúng tôi trong có 2 tháng mà đến thăm bệnh viện cả N lần. Thậm chí ngay cả khi trên mặt chảy máu cũng phải bắt xe đi đến bệnh viện nào đó xa một chút để băng bó. Bởi bệnh viện gần hơn đó chúng tôi đến quá nhiều lần rồi, chẳng có mặt mũi nào mà đi đến cái bệnh viện mà đối với những chuyên cãi vã đánh đấm của chúng tôi trở nên quá quen thuộc nữa rồi.


Lời dối trá cũng với lừa gạt chiếm lấy phân nửa những lời đối thoại của chúng tôi, chẳng phân biệt nổi thật giả nữa, chẳng phân biệt rõ ràng là yêu hay là hận, những gì chúng tôi có thể quyết định chính là hai chúng tôi đã thay đổi quá mức bất thường, biến đổi thành chuyện không thể tin tưởng đến mức hôm nay chúng tôi hòa hảo như ngày xưa còn có thể tìm lại được một tia hạnh phúc, trong lúc giằng xé trong sự dằn vặt, trong lúc dằn vặt lại tiếp tục giằng xé... Cứ như vậy chẳng có lấy một ngày dừng lại trong bốn năm lẻ tám tháng.

...................
Nhớ đến mọi lần đối thoại khi chúng tôi thường gặp nhau

Tôi: “ Tiêu, em làm cái gì thế?”

Tiêu: “Sao phải nói với anh?”

Tôi: “Đừng có hỏi vô nghĩa thế, em hôm nay ra ngoài à?”

Tiêu: “Không ra ngoài, em có hẹn với bạn trai mới, hôm nay em muốn chuyển đến sống cùng với anh ấy”

Tôi: “Có đẹp trai không? Để anh xem xem”

Thật ra trong tim tôi hiểu rõ cậu ấy lại đang cố ý hư cấu lên thử sự chịu đựng của tôi mà thôi.

...........
Tôi: “Em đang ở đâu thế?”

Tiêu: “Tôi đang cùng với một người ở thiên thượng nhân gian, anh ta theo đuổi tôi”

Tôi: “Con mẹ nó cậu muốn lên mặt hả? Cậu quen biết mấy thằng cao giá nào?”

Tiêu: “Người tôi quen nhiều lắm, nếu không phải vài năm nay đánh mất tuổi xuân về tay anh, không biết được có bao nhiêu cơ hội rồi”

Tôi: “Cơ hội ư? Nếu không phải tôi bao dưỡng cậu, cậu hôm nay nói không chừng cậu bị thổ phỉ nơi nào đấy mua mất rồi”

Tiêu: “Tôi bán đi cũng là do anh có chợ mà, tôi thà rằng bị bán đi cũng không đồng ý bán cho anh đâu!”

Tôi : “Cậu có cái chợ chó má ấy à? Cũng là tôi ngốc nghếch phung phí mua cái tên hạ giá như cậu về nhà!”

Tiêu: “Không tin thì anh cứ đến nhìn xem. Đến Club tìm tôi đi, anh xem tôi có ở đó không?”

Một lần tôi đi thật, kết quả lại một lần nữa xác minh rõ ràng hơn sự xuẩn ngốc của tôi, cậu ta căn bản là không có ở đó”
…………….

Biết mấy những trò khôi hài lớn lớn nhỏ nhỏ như nhau chẳng thể nào kể hết, tuy rằng hiện tại hồi tưởng lại thật giống như một trò nhạo báng, đáng tiếc là chúng tôi của khi ấy cứ đấu tranh, tranh cãi vô nghĩa đến như vậy, vắt óc ra nhớ lại đã làm kích động đối phương ra sao, làm thế nào mới có thể bước trước một bước đốn ngã được cái thước đo nhẫn nại của đối phương đây, nhìn vào dàng vẻ nổi cơn tam bành của đối phương trong lòng chẳng biết là sự thỏa mãn mà cảm giác thành công mang lại, hay đó là dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để minh chứng rằng đối phương vẫn còn quan tâm đến mình.


Cho đến lúc có một lần tôi thật sự tổn thương, từ sau lần đớn đau ấy tôi cố gắng xác nhận rằng bản thân đã không còn yêu cái con người ấy nữa rồi, thời gian cách nhiều năm qua tôi cùng An An đợi người bạn tốt khi nhắc lại chuyện này, ngôn từ vẫn còn kích động như trước, tâm tình chẳng thể bình phục lại được. Bởi lẽ lần ấy tôi nhận ra rằng thứ thương tổn đạt đến cảnh giới tối cao ấy là không còn có thể rơi lệ được, chỉ cảm nhận thấy cả cơ thể bỗng phảng phất như bị người ta đặt một khối đá lên trên, cái lạnh léo rét buốt chỉ sau một chớp mắt thân thể cũng không biết run rẩy là gì cả, bên tai ong ong âm thanh của tiếng hót vọng vào khiến trí não bạn chết lặng đến không kịp khóc lóc , phảng phất tất thảy cuộc sống không nguồn vui đã được coi là quá khứ trước khi bạn muốn rơi lệ một giây, nước mắt tuôn trào trên đường khóe mắt mà thoải mái rơi thẳng về đáy lòng…

Một ngày nào đó, lớn bé già trẻ trên dưới nhà họ Tiêu tề tựu nhau trong phòng khách


Điên thoại của tôi có tín hiệu gọi đến

Tôi: “Ai vậy?”

Cha Tiêu: “Toàn gia chúng tôi hôm nay có nói chuyện với Tiêu cả một ngày, cậu xem xem có thể đến đây ngay bây giờ được không?”

Tôi: “Tôi đi đến đó làm gì?”
Cha Tiêu: “Thì bàn chuyện hai đứa chúng bay, sau này rốt cục là thế nào, mọi người đều đều đang nói chuyện rõ ràng qua điện thoại đây.”

Tôi: “Được !”

Bước vào nhà họ Tiêu, đứng trong không gian nhỏ hẹp hướng ánh nhìn đến những người thân của Tiêu, Tôi ngồi xuống nghe mẹ của Tiêu lải nhải rồi lại lải nhải không ngớt, trách móc rồi lại chất vấn. Tôi hoàn toàn chẳng nói một lời, để mặc cho mẹ Tiêu la hét cao giọng ra sao. Con mắt tôi cứ thế nhìn thằng ngón tay mẹ Tiêu chỉ qua chỉ lại trước mặt tôi, chẳng há miệng đáp trả nửa lời, liếc nhìn ánh mắt ngây dại của Tiêu nơi chiếc giường, tôi hi vọng trong thời khắc này Tiêu có thể vì tôi nói lên một câu thôi, dù rằng một câu ngắn gọn cũng được, thì chí ít còn có thể hóa giải cho tôi sự lúng túng khi bị áp chế này đây. Nhưng Tiêu trước sau vẫn chẳng mở được khuôn miệng, ngây ngốc nhìn đến tôi ngồi ở đó mặc cho bề trên của cậu ta tam đường hội thám. Tôi nhìn ra rằng nhãn thần của Tiêu thời khắc ấy là sự nhẹ nhõm, có lẽ đầu óc của cậu ấy thần trí đã trở nên mơ hồ rồ, hồ nghi xấu nhất chẳng qua cũng là Tiêu của hiện tại đã chẳng còn quan tâm đến tâm trạng tình cảm của tôi nữa rồi…

Cha Tiêu: “những gì nhà chúng tôi muốn nói đều đã nói hết rồi, hai đứa cũng đã nghe rõ rồi, chúng bay trước đây đáng đánh đáng mắng hôm nay đều cho qua hết, con đường sau này phải đi thế nào thì hai đứa tự trong lòng cũng biết rồi chứ?”

Tôi không trả lời cha Tiêu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất

Cha Tiêu: “Tiêu, con bây giờ nói ý nghĩ của con đi, dù sao cũng là chuyện của hai đứa, phải để chúng bay tự mình giải quyết”

Tôi ngẩng đầu hướng ánh nhìn chăm chú vào Tiêu, hóng đợi cậu có thể nói ra bao nhiêu lời cảm động người khác…

Tiêu bỗng nhiên mỉm cười phát ra âm thanh điên loạn

“ Haha!!! Cha mẹ!!”

Con từ trước đến nay chưa từng yêu con người này!
Các người mau đánh hắn đi!!
Hahaha…
Con trước nay chưa từng yêu cái người này, các người đánh hắn đi!!
Con chẳng có gì với hắn cả, con với hắn tuyệt giao rồi!!!”

Cha Tiêu nhìn tôi nói:

“Những lời nó nói cậu cũng đã nghe thấy rồi chứ? Một khi sự tình đã trở nên như vậy, cậu cũng nên là không có gì để luyến tiếc nữa chứ”

Tôi nhìn chòng chọc vào ngón tay khi nãy Tiêu nhằm thẳng vào tôi mà nói, ấp úng nói với Tiêu:

“Cả cuộc đời tôi việc hối hận nhất chính là đã quen biết cậu”


Quay người lùi khỏi cánh cửa ấy, chẳng còn muốn ngẩng đầu lên để bước chân trên con đường nữa
Tôi hoài nghi chuyện thế gian này đã vứt bỏ tôi rồi

Tại sao chúng tôi đều phải để gió mưa qua đi mới có thể học được cách buông tha cho nhau?
Nhưng rồi nếu mà chẳng có tất thảy những chuyện đã trải qua này em sẽ vẫn quyết định yêu tôi chứ?

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 5)

Tối hôm ấy Tiêu không có mặt ở bệnh viện, thậm chí một dòng tin nhắn hay một cú điện thoại cũng không có, từ đó về sau này trong thế giới tình cảm của chúng tôi nhiễm một loại virut mang tên là “oán hận”, mãi mãi không thể chữa lành… Mỗi khi ngoài da có một chút loét ra thì tất thảy vết thương mới sẹo cũ lại cùng nhau tái phát, đâm thấu cả con tim đến thổn thức… Không có bất cứ phương thuốc nào có thể xóa mờ được vết sẹo của chúng tôi, trừ khi…

Sau nửa tháng tôi và Tiêu không biết rằng tại vì sao tự nhiên lại có thể hòa hợp rồi, có lẽ là chúng tôi đã đối diện với quá nhiều vấn đề thực tại, có lẽ là hai bên chúng tôi cũng đã quen với việc đã không tìm ra được một tia cảm giác thần bí về nhau, chúng tôi cũng không còn biết tạo cho nhau sự lãng mạn nữa, thậm chí khắp người một thân thể đau đớn mà cả hai người nhìn nhau mà nghĩ chẳng ra lời hỏi han, ngẫm ra giống như đối diện với sự ràng buộc từ trong tâm tưởng

Tiêu: “Chỉ cần em không tìm được một công việc để tự kiếm tiền, người nhà em tuyệt đối không cho em được tự do”

Tôi: “Thế em tìm công việc gì chứ? Em có thể làm gì?

Tiêu: “Không cần biết là làm gì, người nhà em mong muốn là một sự an ủi”

Tôi: “Thế thì chúng ta phải làm thế nào đây?”

Tiêu: “Em nói với nhà em là chúng ta đã chia tay, hoàn toàn cắt đứt rôi, chỉ có như thế mới có thể lừa họ không quản thúc em nữa”

Tôi: “Thế cứ tìm được việc thì người nhà sẽ không quản thúc em nữa phải không?”

Tiêu: “Ừ! Đến khi ấy chúng ta có thể an tâm được rồi, Em có thể lại chuyển về ở với anh, chỉ có thể như thế mà thôi”

Tôi: “Được! Ngày mai anh giúp em tìm việc, nhưng trước mắt đó chỉ là nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại thôi”

Tiêu: “Kén chọn cái gì chứ, chỉ cần có thẻ để người nhà thấy là được”


Tiêu ba ngày sau đến một trung tâm thương mại bắt đầu làm việc

Tháng đầu tiên Tiêu khấu trừ tiền phạt đi muộn về sớm đi thì cũng kiếm được 700 tệ

Tháng thứ 2 bị trừ tiền làm mất hàng trong tiệm nên chỉ nhận lương có 350 tệ

Hai tháng nay Tiêu trước sau chỉ để tâm đến công việc, tình toán tiền chi phí linh tinh của bản thân trước sau cũng còn được 5 nghìn tệ
Với sự hỗ trợ của tôi, Tiêu đã tự động xin thôi việc

Tôi thừa nhận là hai năm nay tôi đối với sự nũng nịu của cậu ấy khiến cho Tiêu ỷ nại quá nhiều vào tôi, ỷ nại đến tận sâu trong tâm tưởng, tôi chỉ cho rằng đó là… nương tựa. Cuộc sống vốn có của chúng tôi, cha mẹ Tiêu bắt đầu mệt mỏi và mơ hồ, càng nhiều bất lực thay đổi kể từ sau khi Tiêu thôi việc… Tiêu lại chuyển về nhà tôi, để được nuông chiều mỗi ngày, trở lại dáng vẻ dễ thương và yên bình ấy… Mặc dù quan hệ tình cảm của chúng tôi lúc này đã sinh ra những thay đổi theo lẽ tự nhiên mất rồi.

Sự nhạy cảm của Tiêu đối với tôi ngày một tăng, thường tranh thủ lúc tôi ngủ để xem trộm tin nhắn trong điện thoại và cuộc gọi thoại của tôi, Tiêu bắt đầu thừa lúc tôi không có nhà mở khóa mật khẩu QQ của tôi, lén chát bằng nick của tôi. Tiêu cũng bắt đầu lấy cắp danh bạ điện thoại của tôi, lén lút gửi tin nhắn cho bạn bè tôi để kiểm tra từng người có hay không có quan hệ thân thiết với tôi…



Vào một đêm tôi ngủ say, tôi cảm thấy bên tai láng máng có người đang nói nhỏ

Tiêu: “Anh vẫn yêu em chứ?”

Tôi: “Em sao thế? Sao lại nửa đêm đã tỉnh dậy rồi?”

(Tôi mơ hồ mở mắt, nhìn vào màn đêm, hướng về phía Tiêu của tôi)

Tiêu: “Anh vẫn yêu em chứ?”

Tôi: “Hẳn là yêu chứ…”

Tiêu: “Thế anh có hận em không?”

Tôi: “Những chuyện đã qua thì cho qua đi, hai chúng ta còn tính toán những cái đó làm gì”

Tiêu: “Thế ngoài em ra anh có thể không được qua lại với người khác không?”

Tôi: “Anh…”

Tiêu: “Anh có làm được không?”

Tôi: “Anh đã cố gắng rồi mà… Lẽ nào em vẫn nghi ngờ anh đối đãi với em vẫn chưa đủ tốt sao?”

Tiêu: “Em có thể không cần gì, không mua sắm gì, chỉ cần anh thẳng thắn như ngày trước đây thôi, anh có thể làm được không?”

Tôi: “Đi ngủ thôi…”



<地狱>
Địa Ngục


Ngày tháng cứ thế qua đi, chúng tôi cứ vô tâm đi phân tích giá trị của mỗi ngày đang tồn tại trên cõi đời này, có lẽ là quá quen thuộc rồi, quá quen thuộc đến mức hồ đồ rồi, giống như người vợ già chung sống bên nhau bao nhiêu năm, cuộc đời đã giống như một vũng đầm lầy không thể khuấy động mặt nước để có được bất cứ chút gợn sóng lăn tăn nào nữa, như những thứ ăn vào cũng không vị, nhưng bỏ đi thì tiếc.


Con người mỗi khi đối diện với những lựa chọn những do dự không phải bởi vẫn còn yêu thương vô hạn đối với một người, mà là chẳng ước ao làm mới lại một lần nữa những gì đã qua.


Mùa hè năm ấy khiến cho chúng tôi không thể nào quay đầu lại được nữa, đầy ắp những khổ đau và đẫm máu. Khi chúng tôi làm đau nhau ngoài những gì dành riêng vốn có, chẳng bao giờ e dè gì cả. Có những khi tôi hoài nghi rằng chúng tôi làm tổn thương nhau quá sâu sắc, hay đây mới là bản tính thực sự mà bản thân bộc lộ một cách chân thực?

Ngày nào tôi và Tiêu nói chuyện điện thoại với nhau cũng về một vấn đề

Tiêu: “Anh đã nghĩ thông chưa? Bằng không thì chia tay là được rồi

Tôi: “Lời này là mẹ em ép em nói sao?”

Tiêu: “Mẹ em lại làm ầm lên rồi, lần này em cũng thật sự không muốn tiếp tục nữa, thì thôi đi…”

(Tiêu ngắt điện thoại)

Tôi gọi lại một lần nữa đến nhà Tiêu

Mẹ Tiêu: “Cậu còn gọi cái gì nữa hả!!! Gọi cái gì mà gọi!!! không phải là đã nói chia tay rồi sao?”

Tôi nói: “Dù gì thì đó cũng là chuyện dì sắp đặt được sao?”

Mẹ Tiêu: “Cái gì mà tôi sắp đặt! Hai đứa vốn là không phù hợp, cậu còn tính làm cái gì nữa đây?”

Tôi: “Con đối xử với con trai dì trong quãng thời gian dài như vậy ra sao nào?”

Mẹ Tiêu: “Đó là do cậu tình nguyện! Những gì cậu tự nguyện cậu còn trách cứ ai? Tôi để cậu phải tính toán à?”

Tôi: “Những lời dì nói là tiếng người sao?”

Mẹ Tiêu: “Đồ đạo đức giả kia cậu mắng ai hả? mắng ai hả?”

Tôi: “Bà gái già!!! Tôi cho bà nghe rõ đây, tôi đang mắng bà đấy, bà lại còn không biết xấu hổ thì đừng nói tôi không biết phải trái”

Mẹ Tiêu: “Lưu manh thối!!! Đồ lưu manh thối!!!”

Tôi: “Tôi nói cho bà biết, chuyện của bà không phải tôi không biết, bà thích làm loạn phải không? Tôi thấy để người ta rạch nát mặt rồi thì ai là người tổn thất nặng nề hơn!!! Không tin bà thử xem xem”

Sau khi ngắt điện thoại, tâm trạng tôi không thể bình tĩnh lại được, cùng lúc ấy có tin nhắn đến

(Sao anh lại mắng mẹ em, Mẹ em phát bệnh nằm trên giường không dậy nổi nữa rồi)

(Tai em có bị điếc không vậy? Em không nghe thấy là mẹ em mắng nhiếc anh trước sao?)

(Mẹ em muốn tìm người đi tính sổ với anh đấy, lần này anh gặp rắc rối rồi!)

(Bảo mẹ em tìm nhanh nhanh lên, anh đang muốn xem xem bà ta còn có văn vở gì chưa dùng đến nữa)



Part này hơi ngắn tại bạn dịch ở công ty :P, sẽ edit lại sau cho đủ độ dài a~
Mọi người thông cảm :x

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Không dám thừa nhận_不甘示弱_Trương Đống Lương




清晨的路口还有你的面容
Nơi đầu đường buổi sớm vẫn còn có gương mặt em

其实我还是不懂
Thực ra anh vẫn chẳng hiểu

到底哪里出了错
Rốt cục sai lầm nảy sinh từ đâu

寂寞的双手 现在选择沉默
Đôi tay lạc lõng, giờ đây chọn lựa lấy những trầm mặc

忍不住想挽留 话却说不出口
Chẳng kìm nén được ước mong níu kéo em ở lại, mà lại chẳng nói lên lời

遗失的勇气 抹不掉伤心回忆
Dũng khí đã đánh mất, xóa chẳng hết những hồi ức đau thương

我以为我了解你
Anh tưởng rằng anh thấu hiểu được em



该离开的人是我
Người nên rời xa là anh

我竟然还手足无措
Anh bởi vậy mà lúng túng biết nhường nào

太倔强的我还企图装洒脱
Người quá cố chấp là anh vẫn cứ tính toan giả vờ thoải mái

自从你离开以后
Từ sau khi em rời xa

爱你的眼泪很寂寞
Yêu những giọt lệ quá cô đơn trong mắt em

习惯你的我习惯不自由
Tập quen với sự tự do trong anh của em


付出了太多 平衡不了失落
Đã trả giá quá nhiều, chẳng cân bằng nổi những mất mát

手心手背都是肉
Bàn tay trước sau đều như một

怎么错的都是我
Người sai lầm sao cứ luôn là anh

你用了冷漠 狠狠的错怪我
Em dùng sự lạnh nhạt, tàn nhẫn trách cứ anh

是你欺骗了我 我不能先低头
Là em dối lừa anh, anh không thể buông tay trước được

遗失的勇气 抹不掉伤心回忆
Dũng khí đã mất không thể xóa nổi những hồi ức đau thương

我以为我拥有你
Anh tưởng rằng anh có được em


该离开的人是我
Người nên rời xa là anh

我竟然还手足无措
Anh bởi vậy mà lúng túng biết nhường nào

太倔强的我还企图装洒脱
Người quá cố chấp là anh vẫn cứ tính toan giả vờ thoải mái

自从你离开以后
Từ sau khi em rời xa

爱你的眼泪很寂寞
Yêu những giọt lệ quá cô đơn trong mắt em

习惯你的我习惯不自由
Tập quen với sự tự do trong anh của em



没有用的人是我
Người vô dụng vẫn là anh

都怪我太不甘示弱
Luôn trách anh không cam tâm thừa nhận

其实舍不得让你一个人走
Thực ra anh không nỡ để em một mình bước đi

自从你离开以后
Từ sau khi em rời xa

我选择在原地守候
Anh chọn sự đợi chờ ở chốn cũ

失去我才懂是我不成熟
Mất em rồi anh mới hiểu rằng anh chưa chín chắn

都怪我自己太不甘示弱
Luôn trách bản thân anh đã không cam tâm làm kẻ yếu mềm


Bài này thực ra là mình tự sướng cho tình yêu nhỏ của mình từ rất lâu rồi, Khi xem "Vô Địch San Bảo Muội" không ấn tượng lắm, nhưng lưu lại trong đầu mình có bài này thôimalu, Lời của nó rất tâm trạng nên cũng không muốn dành tặng cho một dịp nào cả... Nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt riêng với mình.love

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

Thiếu Niên gặp Niên Thiếu (part 1)

Part 1:

Jung gia và Kim Gia, hai nhà từ mấy đời đã bắt đầu là láng giềng, nên hai gia đình sớm đã trở thành thân thiết

Vậy mới nói, quan hệ của Kim Jaejoong và Jung Yunho chính là Trúc mã, hai đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Tạm thời chỉ biết được rằng tên chuyên lấy tay áo lau nước mũi Kim Jaejoong, dựa vào chuyện nó lớn hơn Jung Yunho 10 ngày, đã dắt mũi Jung Yunho ngày ngày làm em trai nó theo sau đít gọi “Jaejoong hyung, Jaejoong hyung”

Đó là năm tháng với thật nhiều ngày rực rỡ, Jung Yunho quơ quơ thân hình nhỏ bé của nó nghe mệnh lệnh của Kim Jaejoong, có đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đều phải dâng cống cho Kim Jaejoong.

Sau này, ông bà Jung hỏi Jung Yunho có đi học Aikido không, nói có thể trở nên cường thân kiện thể cũng nên, có ích cho độ tuổi dậy thì. Jung Yunho nhìn cao hơn Kim Jaejoong nửa cái đầu, loại tâm lí phát cuồng cứ thản nhiên sinh ra, cảm thấy nông dân hẳn là phải thay đổi lấy bài ca hát lên.

“Uh! Con đi! =^=”

Khi ấy nếu có điểu kiện, chắc sẽ nhìn thấy miếng vải trắng viết chữ đen buộc trên trán Jung Yunho, trên đó viết hai chữ _PHẤN ĐẤU_

Sau đó, Kim Jaejoong thấy Jung Yunho đi học Aikido, thối lui một nước. Tục ngữ nói thật là hay, người thức thời mới là tuấn kiệt, huống hồ cậu Kim Jaejoong còn là tuấn kiệt trong những tuấn kiệt, cho nên cậu mở rộng con mắt, không thèm chấp Jung Yunho nữa, mở rộng địa bàn với những đứa trẻ hàng xóm khác.

Gặp phải kẻ ngốc, Kim Jaejoong lừa người ta để cướp đồ thứ ăn, đồ chơi tốt, dụ người ta xong thì nghênh ngang lấy dùng. Gặp phải người nhát gan, Kim Jaejoong sau khi cướp đồ ăn đồ chơi của người ta xong quay ra vỗ về một cái rồi nghênh nganh lấy dùng. Gặp kẻ biết phản kháng, Kim Jaejoong không nói đến 2 câu mang đồ ra uy hiếp người ta.

“Mày dám tố cáo với người lớn, cẩn thận tao gọi Jung Yunho đến chỉnh mày! Aikido của Jung Yunho lợi hại lắm đó.”

Nói xong còn cậu múa múa quả đấm nhỏ nhỏ trắng trẻo trước mặt thằng nhóc

Sau đó cũng nghênh ngang lấy dùng. =.=|||

   

  

 

Dần dà, những đứa bằng tuổi đều biết được rằng Aikido của Jung yunho rất lợi hại, cũng biết rằng Jung Yunho cậu ta và Kim Jaejoong đã là một người rồi. Đôi gian phu dâm phụ bắt người cướp của, không có chuyện ác nào mà không làm qua cả!

Đến một ngày, Jung Yunho đột nhiên phát hiện ra, người chơi với hắn ngày một ít đi, có những người thậm chí vừa nhìn thấy hắn lập tức quay đầu chạy mất. Mà đến ngay cả cô bé hắn đã thầm mến từ lâu ở dưới lầu – Tiểu Như, giờ đây chỉ cần nhìn thấy Jung Yunho đến gần cô ấy nội trong 3 bước, thì sẽ tức khắc khóc thét lên. Chuyện này làm tổn thương nghiêm trọng đến tâm hồn Jung Yunho của năm 12 tuổi.

Kim Jaejoong vẫn còn một mực nghiêm túc an ủi hắn

“Yunho à, không sao đâu, người anh em là tôi còn đây! Những người đó chỉ là người bên đường thoáng qua mà thôi. Người cũ không đi, người mới chẳng đến.”

Kim Jaejoong vỗ vỗ vai hắn, nói lời sâu xa.

Kim Jaejoong đem bộ phim trên tivi hôm trước soạn lại kịch bản một chút là có thể lấy trực tiếp dùng trộm rồi. Cậu trong chớp mắt cảm thấy bản thân thành thầy giáo rồi, rất có phong độ đàn ông rồi.

  

Jung Yunho tuy rằng bị áp bức đã lâu, nhưng dù sao thì vẫn là có được cảm tình của các đàn anh. Lại thêm lời nói này của Kim Jaejoong, hắn cảm động đến mức chỉ còn thiếu mỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nhào tới treo người lên thân Kim Jaejoong.

Chuyện cách đã nhiều năm, Jung Yunho tự mình nhớ lại cảnh hãi hùng ấy, thì cảm thấy bản thân đúng là tên ngốc. Tất nhiên, đó đã là chuyện đã qua nhiều năm rồi.

 

 Thủa ban đầu, hai nhà đều nhất chí cho rằng hai anh em chúng nó có tình cảm tốt, sau này sẽ tiếp tục mối mối thâm giao này, liền mang hai đứa đến cùng một trường, vào cùng một lớp, còn đặc biệt xin giáo viên quan tâm đến xếp ngồi cùng bàn, nói như vậy để tăng thêm việc tiến triển tình cảm anh em.

Kim Jaejoong ở lớp học sơ trung vẫn là quá sức nghiêm túc, tan học cũng quá sức “ngoan”, nghiêm túc lập sự nghiệp, học thuộc, ôn bài. Có thể nói một học sinh ngoan ngoãn làm cái gì thì cậu đều làm cái đó. Nhưng không biết từ đâu mà biết đến nhóm nhạc HOT này, sau đó thì lọt vào trong biển sâu sức hút của lưới tình mang tên Kangta.

Jung Yunho cảm thấy, Kim Jaejoong quấy quả nhóm nhạc này thật là chuyện tốt, nhưng bản thân hắn buộc phải cùng cậu đi cắt kiểu tóc Kangta là không đúng rồi. Tuy rằng kiểu tóc này rất thịnh hành, nhưng Jung Yunho càng nhìn bản thân hắn cắt xén thế nào cũng rất ngu, còn ngoan ngoãn để dài hai bên mái chia năm năm khiến bản mặt mình nhìn đi nhìn lại càng giống cái mặt bánh bao. Trong lòng Jung Yunho rất hậm hực, hắn từng cố cầu cạnh Kin Jaejoong đổi sang kiểu tóc khác, Kim Jaejoong trả lại một ánh mắt chết chóc lạnh băng, ném ra bốn chữ: “Thay đổi – Tuyệt giao”

  

T^T. Trong lòng Jung Yunho tức thời nước mắt hai dòng.

Jung Yunho và Kim Jaejoong trong đầu tháng 3 năm nay, vào học có một lưu học sinh mới đến. Tự do phóng khoáng, nhiệt tình rộng rãi,

“Yo~ Chào mọi người. Mình tên là Park Yoochun, biệt danh hải quy, Mọi người phải yêu mình nhiều nhiều đấy nha~ =v=.”

Đảo qua đảo lại trước mặt, Park Yoochun bước xuống vừa ném ra một ánh mị nhãn

Tiếng bàn tán nhao nhao

  

“Hải quy mặt bong bóng thì sao, còn không phải là dùng để cào.”

Tiếng nói của Kim Jaejoong không lớn, chì là vừa lúc để cho cả lớp đều nghe được mà thôi, tất nhiên, Park Yoochung cũng không ngoại lệ.

“Mặt bong bóng……..?!”

Hắn nhìn lại kiểu tóc uốn lọn xoăn gần đây rất thịnh hành của mình.

“Dùng để cào ….?!”

Hắn móc từ trong túi ra mảnh cuống vé máy bay đã nhăn nhúm

  

  

 Cả lớp liền lặng ngắt thinh không.

“Ha hahahahha.”

Jung Yunho nhịn không được nữa, hắn phì ra tiếng.

Sau đó, cả phòng học theo đó mà vang lên tiếng cười liên tục không ngớt.

Không đánh nhau không quen biết, đây chính là nguyên tắc làm người của Park Yoochun. Chính là trích dẫn câu nói của Jung Yunho

Park Yoochun đã được dạy như thế thế.

  

Sau này, Park Yoochun bắt đầu cùng quấn chặt lấy cả hai, Jung Yunho thật vẫn hết sức vui vì có Park Yoochun nhập bọn với họ. Bởi vì ở dưới những thay đổi lặng lẽ của Park Yoochun, Kim Jaejoong cuối cùng cũng thay đổi ý niệm ban đầu của cậu ta, chạy theo ngôi sao là có thể được, nhưng theo đuổi ra tính cách. Cho nên, biển rộng trời cao mặc sức chim bay, kiểu tóc của Jung Yunho để hắn tự làm chủ đi.

Khi hôm ấy Kim Jaejoong nói ra rằng: “Mà thôi, mà thôi, cậu đi mà theo đuổi cái cậu muốn đi”. Sau đó Jung Yunho ngay lập tức đi đến tiệm cắt tóc, yêu cầu để dài toàn bộ bên trái, còn cắt một kiểu tóc.

Sau khi về tự tiệm cắt tóc, Jung Yunho chỉ cảm thấy tinh thần thực thoải mái, đi đường nghểnh đầu vênh mặt lên.

Khi Jung Yunho bước nhanh vào trường, đột ngột lảo đảo, Kim Jaejoong hát tiểu khúc

Ừ, cậu ta cũng cắt tóc rồi.




Lại một fic thứ 2 mình dịch mà không có per của tác giả, cái này theo tinh thần tự sướng tự thưởng cho bản thân nên cũng có thể nói là nó không có tính chất thương mại hay câu view với bất cứ một lí do nào. Nên ai có đọc fic này của mình trans xin không mang ra khỏi blog cũng như bạn thấy một ai đó từng có trans fic với nội dung tương tự rất mong không so sánh, bởi theo như một vài bạn bè có nói là nội dung quen cho nên mình không tránh khỏi việc trans trùng. Dù sao mỗi người dịch có cách dịch riêng, lối dùng tư riêng mà. Mình cam kết không lấy lối hành văn nào từ bất cứ đâu. Ai đã từng bỏ thời gian đọc fic "những bản thảo bị đốt" của mình có thể kiểm chứng. Mình không tự đánh giá cao bản thân. Cũng không tự khen mình là hay cho nên dù ai so sánh thế nào mình vẫn trans nó :))
bởi vì tự muốn nói với bản thân rằng "生日快乐,好好幸福"
Cho nên đừng có cản ý muốn tự sướng của mình =)), mình dỗi đó >.<

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Quà sinh nhật cho Rei Rei của ta :">

Ta nhớ năm ngoái vào topic yan chúc mừng sinh nhật mợ thế mà một năm rồi cơ đấy.
Khi con người ta thêm lên một tuổi đời thì suy nghĩ cũng sẽ khác đi. Bản thân mình một năm đã làm được những gì bỏ sót những gì ta đều có thể tự biết được, và ta tin mợ cũng thế. Chỉ có điều là bản thân mình có đủ dũng cảm để chấp nhận sai lầm, những thiếu sót của mình hay không mà thôi. Thêm một tuổi ta nhắc đến chuyện này hơi buồn cười nhưng đây là lời chúc đến mợ dũng cảm với chính mình hơn. Bởi dũng cảm với chính những sai sót của mình trước thì con người ta mới dũng cảm đối diện trước mọi người dù mình đúng hay sai :x

Thường thì với ta ngày sinh nhật là một ngày thiêng liêng lắm. Ngày ta hít hơi thở đầu tiên, ngày mẹ ta đau... Nhưng ta biết chúng ta nên cảm thấy hạnh phúc trong ngày này nên lời chúc thứ 2 ta tặng mợ là hạnh phúc. Ta nghĩ mỗi người có niềm hạnh phúc riêng, chẳng của ai giống của ai cả. Nhưng khi nắm được hạnh phúc trong tay cố gắng đừng để tuột đi mất

Lẽ ta ta định dành chap cuối của "những bản thảo bị đốt" tặng cho mợ cơ mà ta cảm thấy nó không hợp dịp. Nên có lẽ quà của ta sẽ tổng hợp những bài ta dịch trong thời gian gần đây này.

Người ta thường nói: "cầu vồng sau mưa" nhưng trước khi thấy được cầu vồng thì sẽ bị lạnh bởi nước mưa, rồi có thể con người ta không thích mưa chút nào bởi mưa cũng mang đến cảm giác "Tưởng rằng thứ gì cũng có được" nhưng cuối cùng lại là hão huyền.




"....
这样的陷阱 怎样的沉浸
Zhe yang de xian jing zen yang de chen jin
Cạm bẫy như thế, chìm vào ra sao
只留下了背影 慢慢离去
Zhi liu xia le bei ying man man li qu
Chỉ lưu giữ lại bóng hình đang dần rời xa
....

以为什麽都拥有 却没把快乐带走
Yi wei shen me dou yong you, que mei ba kuai le dai zou
Tưởng rằng thứ gì cũng có được mà lại chẳng thể đưa hạnh phúc đi theo
当雨水滴落 才发现自己失去太多
Dang yu shui di luo cai fa xian zi ji shi qu tai duo
Khi hạt mưa rơi xuống mới nhận ra bản thân đánh mất quá nhiều
..."


Thế nhưng những cảm giác mất mát kia để rồi lại khắc khoải đợi chờ... Đợi chờ "hạnh phúc ơi đến chưa?"

这是我的故事 像个孩子
Zhe shi wo de gu shi, xiang ge hai zi
Đó là câu chuyện của tôi, giống như một đứa trẻ
一天一天期盼快乐日子
Yi tian yi tian qi pan kuai le ri zi
TỪng ngày từng ngày đợi chờ tháng ngày hạnh phúc
当我结束故事 泪水静止
Dang wo jie shi gu shi, lei shui jing zhi
Khi tôi kết thúc câu chuyện nước mắt đã lặng khô
一道一道划出美丽样式
Yi dao yi dao hua chu mei li de yan shi
Từng dòng từng dòng vẽ lên dáng hình mỹ lệ

Đi đến cuối đường lại thấy cầu vồng vẽ lên khi câu chuyện của chính mình có một happy ending. Không có gì là quá trễ nếu như biết chờ đợi, rồi hạnh phúc cũng tới giống như cầu vồng sau mưa vậy. Nên lời chúc tiếp theo của ta chính là "đợi chờ". Và còn gì đẹp hơn thế nữa

"...等待放晴的时候 阳光温暖的包容
Deng dai fang qing de shi hou yang guang wen nuan de bao rong
Đợi chờ khi trời trong xanh, Sự bao dung của ánh mặt trời ấm áp
张开了双手 更细心呵护保护我
Zhang kai le shuang shou geng xi xin he hu bao hu wo
Giang rộng đôi tay, càng thêm chở che bảo vệ tôi từng chút một
当我看见了彩虹 拾起灿烂的笑容
Dang wo kan jian le cai hong shi qi can lan de xiao rong
Khi tôi nhìn thấy cầu vồng, nở nụ cười sáng lạn
失去在拥有 珍惜这一道美丽的梦
Shi qu zai yong you zhen xi yi dao mei li de meng
Tất cả những gì hiện hữu biến mất, còn tôi trân trọng mộng tưởng đẹp tươi này
..."

Lược "Câu Chuyện Cầu Vồng"_Ca sỹ: Lô Học Duệ
Trans by : Xù Xù

Trên đường đời bất chợt ta sẽ gặp nhiều người, và chắc chắn trong đó sẽ có người sẽ bên và bước cùng trên mỗi bước ta đi. Và chắc là không phải bây giờ nhưng ta biết chắc rồi mợ sẽ có mà :x. Đừng cười ta nhớ :">
Nhưng ta nghĩ sẽ chúc lời chúc "ích kỉ" cho mợ. Bởi ai cũng nên ích kỉ một chút cho bản thân, nếu không lạm dụng thái quá ta nghĩ chẳng có vấn đề gì để không ích kỉ cả. Và ta cũng mong được ích kỉ như vậy :x



"...
我不要你的呵护你的玫瑰
Wo bu yao ni de he hu ni de mei gui
Em không cần sự chở che của anh, hoa hồng của anh
只要你好好久久爱我一遍
Zhi yao ni hao hao jiu jiu ai wo yi bian
Chỉ cần anh một lòng yêu em dài lâu
就算虚荣也好贪心也好
Jiu suan xu rong ye hao, tan xin ye hao
Thì dù hư vinh cũng được, tham lam cũng được
哪个女人对爱不自私不奢望
Na ge nv ren dui ai bu zi si bu she wang
Người con gái nào trong tình yêu lại không ích kỉ không ước vọng ca xa
我不要你的承诺不要你的永远
Wo bu yao ni de chen nuo bu yao ni de yong yuan
Em không cần lời ước hẹn của anh, vĩnh cửu của anh
只要你真真切切爱我一遍
Zhi yao ni zhen zhen qie qie ai wo yi pian
Chỉ cần một lòng yêu thương em chân thành
就算虚荣也好贪心也好
Jiu suan xu rong ye hao, tan xin ye hao
Thì dù hư vinh cũng được, tham lam cũng được..."

Lược dịch: "Thì ra anh chẳng ước mong gì"_Trương Huệ Muội
Trans by Xù Xù

Ta nghĩ là thế này là ích kỉ nhất rồi ấy =))

Mà ta chẳng biết mợ có cho đây là lời lảm nhảm của ta hay không, nhưng mà chúc mợ sinh nhật vui vẻ nhớ :x

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Mùa hạ của Hương dương nở rộ_向日葵盛开的夏天(Phi Nhi Nhạc Đoàn)






樱花飘过了秋天 你我分开的季节
Ying hua piao guo le qiu tian ni wo fen kai de ji jie
Hoa anh đào bay qua trời thu, mùa chúng mình chia phôi

眼泪疼了 无法表达
Yan lei tong le wu fa biao da
Nước mắt đã đớn đau chẳng cách nào dãi bày

反复在我心深处的挣扎
Fan fu zai wo xin shen chu de zheng zha
Đã bao lần giằng xé ở sâu trong trái tim em

伞为你开 却被你收
San wei ni kai que bei ni shou
Chiếc ô mở vì anh lại bị anh khép lại

踏在青色柏油路 忘记走习惯的路
Ta zai qing se bai you lu wang ji zou xi guan de lu
Đạp lên con đường nhựa thanh sắc, lãng quên mất con đường thường bước qua

害怕了吗 想念你啊
Hai pa le ma? Xiang nian ni a
Sợ hãi rồi phải không, nhớ thương về anh

夏天的向日葵不说心事
Xia tian de xiang ri kui bu shou xin shi
Hướng dương mùa hạ không kể tâm tình

伤感的字 乱了理智 无法掩饰
Shang gan de zi luan le li zhi wu fa yan shi
Chữ “thương cảm” rối loạn lí trí chẳng thể nào che đậy được

感谢你陪伴我 走过了每一步
Gan xie ni pei ban wo zou guo le mei yi bu
Cảm ơn anh đã bước cùng em qua mỗi bước đi

花终究会凋落 没办法再呵护
Hua zhong jiu hui diao luo mei ban fa zai he hu
Hoa cuối cùng rồi cũng sẽ điêu tàn chẳng cách nào chở che lại

这真的是一段 很难熬的路
Zhe zhen de shi yi duan hen nan ao de lu
Đây thật sự là một đoạn đường quá gian nan

触碰感情深处 我才读懂幸福
Chu feng gan qing shen chu wo cái du dong xing fu
Chạm tới cả tình cảm chôn sâu, em mới học được “hạnh phúc”

经过一阵雷雨 太阳依旧灿烂
Jing guo yi chen lei yu tai yang yi jiu can lan
Trải qua một cơn giông tố, ánh dương vẫn nguyên sáng lạn

雨后的向日葵 会安静的陪伴
Yu hou de xiang ri kui hui an jing pei ban
Hướng dương sau cơn mưa sẽ lặng lẽ bầu bạn

你说过每一句 会好好记住
Ni shuo guo mei yi ju hui hao hao ji zhu
Mỗi câu anh từng nói sẽ từ từ khắc ghi

在陌生的未来 我会更勇敢
Zai mo sheng de wei lai wo hui geng yong gan
Tại tương lai xa lạ em sẽ dũng cảm hơn



踏在青色柏油路 忘记走习惯的路
Ta zai qing se bai you lu wang ji zou xi guan de lu
Đạp lên con đường nhựa thanh sắc, lãng quên mất con đường thường bước qua

害怕了吗 想念你啊
Hai pa le ma? Xiang nian ni a
Sợ hãi rồi phải không, nhớ thương về anh

夏天的向日葵不说心事
Xia tian de xiang ri kui bu shou xin shi
Hướng dương mùa hạ không kể tâm tình

伤感的字 乱了理智 无法掩饰
Shang gan de zi luan le li zhi wu fa yan shi
Chữ “thương cảm” rối loạn lí trí chẳng thể nào che đậy được


感谢你陪伴我 走过了每一步
Gan xie ni pei ban wo zou guo le mei yi bu
Cảm ơn anh đã bước cùng em qua mỗi bước đi

花终究会凋落 没办法再呵护
Hua zhong jiu hui diao luo mei ban fa zai he hu
Hoa cuối cùng rồi cũng sẽ điêu tàn chẳng cách nào chở che lại

这真的是一段 很难熬的路
Zhe zhen de shi yi duan hen nan ao de lu
Đây thật sự là một đoạn đường quá gian nan

触碰感情深处 我才读懂幸福
Chu feng gan qing shen chu wo cái du tong xing fu
Chạm tới cả tình cảm chôn sâu, em mới học được “hạnh phúc”

经过一阵雷雨 太阳依旧灿烂
Jing guo yi chen lei yu tai yang yi jiu can lan
Trải qua một cơn giông tố, ánh dương vẫn nguyên sáng lạn

雨后的向日葵 会安静的陪伴
Yu hou de xiang ri kui hui an jing pei ban
Hướng dương sau cơn mưa sẽ lặng lẽ bầu bạn

你说过每一句 会好好记住
Ni shuo guo mei yi ju hui hao hao ji zhu
Mỗi câu anh từng nói sẽ từ từ khắc ghi

在陌生的未来 我会更勇敢
Zai mo sheng de wei lai wo hui geng yong gan
Tại tương lai xa lạ em sẽ dũng cảm hơn