Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 5)

Tối hôm ấy Tiêu không có mặt ở bệnh viện, thậm chí một dòng tin nhắn hay một cú điện thoại cũng không có, từ đó về sau này trong thế giới tình cảm của chúng tôi nhiễm một loại virut mang tên là “oán hận”, mãi mãi không thể chữa lành… Mỗi khi ngoài da có một chút loét ra thì tất thảy vết thương mới sẹo cũ lại cùng nhau tái phát, đâm thấu cả con tim đến thổn thức… Không có bất cứ phương thuốc nào có thể xóa mờ được vết sẹo của chúng tôi, trừ khi…

Sau nửa tháng tôi và Tiêu không biết rằng tại vì sao tự nhiên lại có thể hòa hợp rồi, có lẽ là chúng tôi đã đối diện với quá nhiều vấn đề thực tại, có lẽ là hai bên chúng tôi cũng đã quen với việc đã không tìm ra được một tia cảm giác thần bí về nhau, chúng tôi cũng không còn biết tạo cho nhau sự lãng mạn nữa, thậm chí khắp người một thân thể đau đớn mà cả hai người nhìn nhau mà nghĩ chẳng ra lời hỏi han, ngẫm ra giống như đối diện với sự ràng buộc từ trong tâm tưởng

Tiêu: “Chỉ cần em không tìm được một công việc để tự kiếm tiền, người nhà em tuyệt đối không cho em được tự do”

Tôi: “Thế em tìm công việc gì chứ? Em có thể làm gì?

Tiêu: “Không cần biết là làm gì, người nhà em mong muốn là một sự an ủi”

Tôi: “Thế thì chúng ta phải làm thế nào đây?”

Tiêu: “Em nói với nhà em là chúng ta đã chia tay, hoàn toàn cắt đứt rôi, chỉ có như thế mới có thể lừa họ không quản thúc em nữa”

Tôi: “Thế cứ tìm được việc thì người nhà sẽ không quản thúc em nữa phải không?”

Tiêu: “Ừ! Đến khi ấy chúng ta có thể an tâm được rồi, Em có thể lại chuyển về ở với anh, chỉ có thể như thế mà thôi”

Tôi: “Được! Ngày mai anh giúp em tìm việc, nhưng trước mắt đó chỉ là nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại thôi”

Tiêu: “Kén chọn cái gì chứ, chỉ cần có thẻ để người nhà thấy là được”


Tiêu ba ngày sau đến một trung tâm thương mại bắt đầu làm việc

Tháng đầu tiên Tiêu khấu trừ tiền phạt đi muộn về sớm đi thì cũng kiếm được 700 tệ

Tháng thứ 2 bị trừ tiền làm mất hàng trong tiệm nên chỉ nhận lương có 350 tệ

Hai tháng nay Tiêu trước sau chỉ để tâm đến công việc, tình toán tiền chi phí linh tinh của bản thân trước sau cũng còn được 5 nghìn tệ
Với sự hỗ trợ của tôi, Tiêu đã tự động xin thôi việc

Tôi thừa nhận là hai năm nay tôi đối với sự nũng nịu của cậu ấy khiến cho Tiêu ỷ nại quá nhiều vào tôi, ỷ nại đến tận sâu trong tâm tưởng, tôi chỉ cho rằng đó là… nương tựa. Cuộc sống vốn có của chúng tôi, cha mẹ Tiêu bắt đầu mệt mỏi và mơ hồ, càng nhiều bất lực thay đổi kể từ sau khi Tiêu thôi việc… Tiêu lại chuyển về nhà tôi, để được nuông chiều mỗi ngày, trở lại dáng vẻ dễ thương và yên bình ấy… Mặc dù quan hệ tình cảm của chúng tôi lúc này đã sinh ra những thay đổi theo lẽ tự nhiên mất rồi.

Sự nhạy cảm của Tiêu đối với tôi ngày một tăng, thường tranh thủ lúc tôi ngủ để xem trộm tin nhắn trong điện thoại và cuộc gọi thoại của tôi, Tiêu bắt đầu thừa lúc tôi không có nhà mở khóa mật khẩu QQ của tôi, lén chát bằng nick của tôi. Tiêu cũng bắt đầu lấy cắp danh bạ điện thoại của tôi, lén lút gửi tin nhắn cho bạn bè tôi để kiểm tra từng người có hay không có quan hệ thân thiết với tôi…



Vào một đêm tôi ngủ say, tôi cảm thấy bên tai láng máng có người đang nói nhỏ

Tiêu: “Anh vẫn yêu em chứ?”

Tôi: “Em sao thế? Sao lại nửa đêm đã tỉnh dậy rồi?”

(Tôi mơ hồ mở mắt, nhìn vào màn đêm, hướng về phía Tiêu của tôi)

Tiêu: “Anh vẫn yêu em chứ?”

Tôi: “Hẳn là yêu chứ…”

Tiêu: “Thế anh có hận em không?”

Tôi: “Những chuyện đã qua thì cho qua đi, hai chúng ta còn tính toán những cái đó làm gì”

Tiêu: “Thế ngoài em ra anh có thể không được qua lại với người khác không?”

Tôi: “Anh…”

Tiêu: “Anh có làm được không?”

Tôi: “Anh đã cố gắng rồi mà… Lẽ nào em vẫn nghi ngờ anh đối đãi với em vẫn chưa đủ tốt sao?”

Tiêu: “Em có thể không cần gì, không mua sắm gì, chỉ cần anh thẳng thắn như ngày trước đây thôi, anh có thể làm được không?”

Tôi: “Đi ngủ thôi…”



<地狱>
Địa Ngục


Ngày tháng cứ thế qua đi, chúng tôi cứ vô tâm đi phân tích giá trị của mỗi ngày đang tồn tại trên cõi đời này, có lẽ là quá quen thuộc rồi, quá quen thuộc đến mức hồ đồ rồi, giống như người vợ già chung sống bên nhau bao nhiêu năm, cuộc đời đã giống như một vũng đầm lầy không thể khuấy động mặt nước để có được bất cứ chút gợn sóng lăn tăn nào nữa, như những thứ ăn vào cũng không vị, nhưng bỏ đi thì tiếc.


Con người mỗi khi đối diện với những lựa chọn những do dự không phải bởi vẫn còn yêu thương vô hạn đối với một người, mà là chẳng ước ao làm mới lại một lần nữa những gì đã qua.


Mùa hè năm ấy khiến cho chúng tôi không thể nào quay đầu lại được nữa, đầy ắp những khổ đau và đẫm máu. Khi chúng tôi làm đau nhau ngoài những gì dành riêng vốn có, chẳng bao giờ e dè gì cả. Có những khi tôi hoài nghi rằng chúng tôi làm tổn thương nhau quá sâu sắc, hay đây mới là bản tính thực sự mà bản thân bộc lộ một cách chân thực?

Ngày nào tôi và Tiêu nói chuyện điện thoại với nhau cũng về một vấn đề

Tiêu: “Anh đã nghĩ thông chưa? Bằng không thì chia tay là được rồi

Tôi: “Lời này là mẹ em ép em nói sao?”

Tiêu: “Mẹ em lại làm ầm lên rồi, lần này em cũng thật sự không muốn tiếp tục nữa, thì thôi đi…”

(Tiêu ngắt điện thoại)

Tôi gọi lại một lần nữa đến nhà Tiêu

Mẹ Tiêu: “Cậu còn gọi cái gì nữa hả!!! Gọi cái gì mà gọi!!! không phải là đã nói chia tay rồi sao?”

Tôi nói: “Dù gì thì đó cũng là chuyện dì sắp đặt được sao?”

Mẹ Tiêu: “Cái gì mà tôi sắp đặt! Hai đứa vốn là không phù hợp, cậu còn tính làm cái gì nữa đây?”

Tôi: “Con đối xử với con trai dì trong quãng thời gian dài như vậy ra sao nào?”

Mẹ Tiêu: “Đó là do cậu tình nguyện! Những gì cậu tự nguyện cậu còn trách cứ ai? Tôi để cậu phải tính toán à?”

Tôi: “Những lời dì nói là tiếng người sao?”

Mẹ Tiêu: “Đồ đạo đức giả kia cậu mắng ai hả? mắng ai hả?”

Tôi: “Bà gái già!!! Tôi cho bà nghe rõ đây, tôi đang mắng bà đấy, bà lại còn không biết xấu hổ thì đừng nói tôi không biết phải trái”

Mẹ Tiêu: “Lưu manh thối!!! Đồ lưu manh thối!!!”

Tôi: “Tôi nói cho bà biết, chuyện của bà không phải tôi không biết, bà thích làm loạn phải không? Tôi thấy để người ta rạch nát mặt rồi thì ai là người tổn thất nặng nề hơn!!! Không tin bà thử xem xem”

Sau khi ngắt điện thoại, tâm trạng tôi không thể bình tĩnh lại được, cùng lúc ấy có tin nhắn đến

(Sao anh lại mắng mẹ em, Mẹ em phát bệnh nằm trên giường không dậy nổi nữa rồi)

(Tai em có bị điếc không vậy? Em không nghe thấy là mẹ em mắng nhiếc anh trước sao?)

(Mẹ em muốn tìm người đi tính sổ với anh đấy, lần này anh gặp rắc rối rồi!)

(Bảo mẹ em tìm nhanh nhanh lên, anh đang muốn xem xem bà ta còn có văn vở gì chưa dùng đến nữa)



Part này hơi ngắn tại bạn dịch ở công ty :P, sẽ edit lại sau cho đủ độ dài a~
Mọi người thông cảm :x