Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Mùa hạ của Hương dương nở rộ_向日葵盛开的夏天(Phi Nhi Nhạc Đoàn)






樱花飘过了秋天 你我分开的季节
Ying hua piao guo le qiu tian ni wo fen kai de ji jie
Hoa anh đào bay qua trời thu, mùa chúng mình chia phôi

眼泪疼了 无法表达
Yan lei tong le wu fa biao da
Nước mắt đã đớn đau chẳng cách nào dãi bày

反复在我心深处的挣扎
Fan fu zai wo xin shen chu de zheng zha
Đã bao lần giằng xé ở sâu trong trái tim em

伞为你开 却被你收
San wei ni kai que bei ni shou
Chiếc ô mở vì anh lại bị anh khép lại

踏在青色柏油路 忘记走习惯的路
Ta zai qing se bai you lu wang ji zou xi guan de lu
Đạp lên con đường nhựa thanh sắc, lãng quên mất con đường thường bước qua

害怕了吗 想念你啊
Hai pa le ma? Xiang nian ni a
Sợ hãi rồi phải không, nhớ thương về anh

夏天的向日葵不说心事
Xia tian de xiang ri kui bu shou xin shi
Hướng dương mùa hạ không kể tâm tình

伤感的字 乱了理智 无法掩饰
Shang gan de zi luan le li zhi wu fa yan shi
Chữ “thương cảm” rối loạn lí trí chẳng thể nào che đậy được

感谢你陪伴我 走过了每一步
Gan xie ni pei ban wo zou guo le mei yi bu
Cảm ơn anh đã bước cùng em qua mỗi bước đi

花终究会凋落 没办法再呵护
Hua zhong jiu hui diao luo mei ban fa zai he hu
Hoa cuối cùng rồi cũng sẽ điêu tàn chẳng cách nào chở che lại

这真的是一段 很难熬的路
Zhe zhen de shi yi duan hen nan ao de lu
Đây thật sự là một đoạn đường quá gian nan

触碰感情深处 我才读懂幸福
Chu feng gan qing shen chu wo cái du dong xing fu
Chạm tới cả tình cảm chôn sâu, em mới học được “hạnh phúc”

经过一阵雷雨 太阳依旧灿烂
Jing guo yi chen lei yu tai yang yi jiu can lan
Trải qua một cơn giông tố, ánh dương vẫn nguyên sáng lạn

雨后的向日葵 会安静的陪伴
Yu hou de xiang ri kui hui an jing pei ban
Hướng dương sau cơn mưa sẽ lặng lẽ bầu bạn

你说过每一句 会好好记住
Ni shuo guo mei yi ju hui hao hao ji zhu
Mỗi câu anh từng nói sẽ từ từ khắc ghi

在陌生的未来 我会更勇敢
Zai mo sheng de wei lai wo hui geng yong gan
Tại tương lai xa lạ em sẽ dũng cảm hơn



踏在青色柏油路 忘记走习惯的路
Ta zai qing se bai you lu wang ji zou xi guan de lu
Đạp lên con đường nhựa thanh sắc, lãng quên mất con đường thường bước qua

害怕了吗 想念你啊
Hai pa le ma? Xiang nian ni a
Sợ hãi rồi phải không, nhớ thương về anh

夏天的向日葵不说心事
Xia tian de xiang ri kui bu shou xin shi
Hướng dương mùa hạ không kể tâm tình

伤感的字 乱了理智 无法掩饰
Shang gan de zi luan le li zhi wu fa yan shi
Chữ “thương cảm” rối loạn lí trí chẳng thể nào che đậy được


感谢你陪伴我 走过了每一步
Gan xie ni pei ban wo zou guo le mei yi bu
Cảm ơn anh đã bước cùng em qua mỗi bước đi

花终究会凋落 没办法再呵护
Hua zhong jiu hui diao luo mei ban fa zai he hu
Hoa cuối cùng rồi cũng sẽ điêu tàn chẳng cách nào chở che lại

这真的是一段 很难熬的路
Zhe zhen de shi yi duan hen nan ao de lu
Đây thật sự là một đoạn đường quá gian nan

触碰感情深处 我才读懂幸福
Chu feng gan qing shen chu wo cái du tong xing fu
Chạm tới cả tình cảm chôn sâu, em mới học được “hạnh phúc”

经过一阵雷雨 太阳依旧灿烂
Jing guo yi chen lei yu tai yang yi jiu can lan
Trải qua một cơn giông tố, ánh dương vẫn nguyên sáng lạn

雨后的向日葵 会安静的陪伴
Yu hou de xiang ri kui hui an jing pei ban
Hướng dương sau cơn mưa sẽ lặng lẽ bầu bạn

你说过每一句 会好好记住
Ni shuo guo mei yi ju hui hao hao ji zhu
Mỗi câu anh từng nói sẽ từ từ khắc ghi

在陌生的未来 我会更勇敢
Zai mo sheng de wei lai wo hui geng yong gan
Tại tương lai xa lạ em sẽ dũng cảm hơn

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Cô đơn không đau (寂寞不痛) ALIN(黄丽玲)

你皮衣忘了带走
Ni bi yi wang le dai zou
Chiếc áo da anh quên mang đi

那是我们旅行的时候
Na shi wo men lv xing de shi hou
Đó là khi chúng ta đi du lịch

淋著大雪 手暖手去买的
Lin zhe da xue shou nuan shou qu mai de
Ướt đẫm tuyết dày tay ấm trong tay dắt nhau đi mua

什麼都总会旧的
Shen me dou zong hui jiu de
Tất cả rồi cũng đều sẽ cũ đi

多麼苦涩无奈的心得
Duo me ku se wu nai de xin de
Biết bao tâm đắc đắng cay đành vậy

却没选择
Que mei xuan ze
Mà cũng chưa chọn lựa



体谅地相信你只是爱累了
Ti liang di xiang xin ni zhi shi ai lei le
Cảm thông mà tin rằng anh chỉ là yêu đến mệt mỏi rồi

绝不是有别的人替代我了
Jue bu shi you bie de ren ti dai wo le
Chứ không phải là có người nào khác thay thế em rồi

连自己都想问我为什麼
Lian zi ji dou xiang wen wo wei shen me
Ngay cả chính bản thân cũng muốn hỏi em rằng tại sao thế?

只抱抱你就放手像好好的
Zhi bao bao ni jiu fang shou xiang hao hao de
Chỉ ấp ôm anh đã chia tay giống như sẽ ổn thôi

其实心 瓦解斑驳
Qi shi xin wa jie ban bo
Thực ra con tim đã nhuốm một màu tan nát



寂寞不痛 痛在念旧
Ji mo bu tong tong zai nian jiu
Cô đơn không đau, nỗi đau đang hoài niệm người xưa

越小的事越多的感受
Yue xiao de shi yue duo de gan shou
Chuyện càng nhỏ càng mang nhiều cảm nhận

时间像笨小偷把幸福打破
Shi jian xiang ben xiao tou ba xing fu da po
Thời gian giống như tên trộm nhỏ mang hạnh phúc đập vỡ đi

留下了碎片让人难过
Liu xia le sui pian rang ren nan guo
Để lại những mảnh vớ khiến con người ta buồn đau



寂寞不痛 痛在做梦
Ji mo bu tong tong zai zuo meng
Cô đơn không đau, nỗi đau đang nằm mơ

幻想当你自由腻了以后
Huan xiang dang ni zi you ni le yi hou
Huyễn tưởng rằng sau khi tự do bị anh chán ghét rồi

会来激动吻我用爱悔过
Hui lai ji dong wen wo yong ai hen guo
Sẽ đến xúc động dùng tình yêu hối lỗi trao em nụ hôn

做醒不来的梦
Zuo xing bu lai de meng
Giấc mơ không tỉnh dậy được



什麼都总会旧的
Shen me dou zong hui jiu de
Tất cả rồi cũng đều sẽ cũ đi

多麼苦涩无奈的心得
Duo me ku se wu nai de xin de
Biết bao tâm đắc đắng cay đành vậy

却没选择
Que mei xuan ze
Mà cũng chưa chọn lựa

体谅地相信你只是爱累了
Ti liang di xiang xin ni zhi shi ai lei le
Cảm thông mà tin rằng anh chỉ là yêu đến mệt mỏi rồi

绝不是有别的人替代我了
Jue bu shi you bie de ren ti dai wo le
Chứ không phải là có người nào khác thay thế em rồi

连自己都想问我为什麼
Lian zi ji dou xiang wen wo wei shen me
Ngay cả chính bản thân cũng muốn hỏi em rằng tại sao thế?

只抱抱你就放手像好好的
Zhi bao bao ni jiu fang shou xiang hao hao de
Chỉ ấp ôm anh đã chia tay giống như sẽ ổn thôi

其实心 瓦解斑驳
Qi shi xin wa jie ban bo
Thực ra con tim đã nhuốm một màu tan nát



寂寞不痛 痛在念旧
Ji mo bu tong tong zai nian jiu
Cô đơn không đau, nỗi đau đang hoài niệm người xưa

越小的事越多的感受
Yue xiao de shi yue duo de gan shou
Chuyện càng nhỏ càng mang nhiều cảm nhận

时间像笨小偷把幸福打破
Shi jian xiang ben xiao tou ba xing fu da po
Thời gian giống như tên trộm nhỏ mang hạnh phúc đập vỡ đi

留下了碎片让人难过
Liu xia le sui pian rang ren nan guo
Để lại những mảnh vớ khiến con người ta buồn đau



寂寞不痛 痛在做梦
Ji mo bu tong tong zai zuo meng
Cô đơn không đau, nỗi đau đang nằm mơ

幻想当你自由腻了以后
Huan xiang dang ni zi you ni le yi hou
Huyễn tưởng rằng sau khi tự do bị anh chán ghét rồi

会来激动吻我用爱悔过
Hui lai ji dong wen wo yong ai hen guo
Sẽ đến xúc động dùng tình yêu hối lỗi trao em nụ hôn

做醒不来的梦
Zuo xing bu lai de meng
Giấc mơ không tỉnh dậy được


寂寞不痛 痛在念旧
Ji mo bu tong tong zai nian jiu
Cô đơn không đau, nỗi đau đang hoài niệm người xưa

越小的事越多的感受
Yue xiao de shi yue duo de gan shou
Chuyện càng nhỏ càng mang nhiều cảm nhận

时间像笨小偷把幸福打破
Shi jian xiang ben xiao tou ba xing fu da po
Thời gian giống như tên trộm nhỏ mang hạnh phúc đập vỡ đi

留下了碎片让人难过
Liu xia le sui pian rang ren nan guo
Để lại những mảnh vớ khiến con người ta buồn đau


寂寞不痛 痛在做梦
Ji mo bu tong tong zai zuo meng
Cô đơn không đau, nỗi đau đang nằm mơ

幻想当你自由腻了以后
Huan xiang dang ni zi you ni le yi hou
Huyễn tưởng rằng sau khi tự do bị anh chán ghét rồi

会来激动吻我用爱悔过
Hui lai ji dong wen wo yong ai hen guo
Sẽ đến xúc động dùng tình yêu hối lỗi trao em nụ hôn

做醒不来的梦
Zuo xing bu lai de meng
Giấc mơ không tỉnh dậy được

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 4)

Tối hôm ấy sau khi được bác sĩ băng bó chúng tôi lặng im ngồi trên giường
Lời nói đó trong tiếng khóc than của Tiêu, cũng là rất nhiều năm qua đi tôi vẫn cảm thấy nguyên nhân là tự mình đánh mất cậu.


Tiêu: “Em biết là em không tốt, cha mẹ em cả ngày tìm anh gây phiền phức. Tính cách của em cũng không tốt đẹp gì, nhưng em có làm chuyện gì có lỗi với anh chưa? Em có từng quan hệ với người khác chưa??? Em có không???!!! Em vì anh mà đã cãi lộn lại mẹ em!!! Anh còn nghĩ xem em còn tốt với anh thế nào nữa??? Anh biết em chiểu hôm đó làm thế nào mà về đến nhà không? Anh biết đi trên đường trong lòng em khó chịu đến bước đi trên đường cũng không nổi không????”

Tôi: “Anh biết, em đừng trách anh nữa có được không? Anh chỉ yêu em thôi, anh chưa từng động lòng với cậu ta.”

Tiêu: “Anh nói láo!!! Anh lại còn nói anh không thích cậu ta ư??? Anh còn nói trong lòng anh không có cậu ta sao??? Anh không phải là động lòng với cậu ta anh có thể đối đãi với em như vậy không? Anh không phải là thích cậu ta có thể nào vì cậu ta mà đánh em như thế không? Em không nhìn ra trong lòng anh cậu ta rất quan trọng, em có thể nào lại đau lòng đến vậy không??? Em hiểu rõ anh muốn đi tìm cậu ta, em cũng có thể cho anh khoảng trống để đi!!! Anh còn nghĩ em nhẫn nại đến thế nào nữa đây???


Tôi: “Anh sau này sẽ không quan hệ với cậu ta nữa...”

Tiêu: “Anh có thể xóa số điện thoại của cậu ta ngay trước mặt em không? Được không?”



<工作>
Đi Làm



Ba của Tiêu đều là xuất quỷ nhập thần đến như vậy, khi ông về thăm Tiêu sau nhiều năm không gặp mặt bỗng nhiên đề xuất ý niệm muốn giúp Tiêu tìm một công việc, có lẽ là làm một cái trách nhiệm của người cha mà lương tâm cho phép, có thể vì tương lai của thằng con trai mà nghĩ ngợi cũng là trách nhiệm mà người làm cha nên quan tâm đến. Cuối cùng một người ưa sống an nhàn sung sướng là Tiêu đã theo chân cha đến một xí nghiệp, ông chủ của xí nghiệp là bạn học của cha Tiêu, bản thân cha Tiêu cho rằng dựa vào thể diện của mình có thể để con trai giành được một chức vụ nhỏ trong xí nghiệp, để không lâu sau con trai cũng được rèn đúc một chút nào đó, mà không nghĩ rằng sau khi phỏng vấn ông chủ xí nghiệp và vợ nói với mình cha Tiêu một phen...

Ông chủ: “Ông Tiêu, không phải chúng tôi không giúp ông, mấu chốt là con trai ông cậu ấy chẳng biết cái gì cả, việc văn phòng làm không được, làm ở kho hàng bên kia đều là thể lực, ông xem con trai ông da mịn thịt mềm thế kia làm thế nào được cái đó?”

Cha Tiêu: “Không sao!!! Việc gì rồi cũng thành thôi, ông để nó theo học, tôi muốn cho nó rèn luyện một thời gian.”

Thái Thái(*): “Đại ca, có câu này có lẽ em không nên nói, nhưng vì là con cái nên em nói anh đừng giận nhé!”

Cha Tiêu: “Không sao, cô cứ nói thẳng, tôi về nhà sẽ từ từ bảo ban.”

Thái Thái: “Chúng em làm ăn, cũng coi như là người thế nào cũng từng gặp qua, cũng thường đi chơi với một số trường hợp. Nếu như em nói không sai, con trai của anh hẳn là... Em chỉ là phỏng đoán thôi, anh cũng đừng cho là thật nhé! ...hẳn là người có bạn trai chăng?


Cha Tiêu sau khi nghe xong lời nhắc nhở của người bạn cũ, đưa con trai về nhà. Trên đường tự mình có thể cũng không có phải ứng gì lại với những lời nói khi nãy rốt cục là ý gì, khi phản ứng lại thì cũng đã về tới nhà lớn tiếng trách cứ mẹ Tiêu


”Bà quản con thế nào vậy? Con thành ra như thế bà không quan tâm sao?”

“Bà thay nó giấu giếm tôi!!! Chờ đến khi xảy ra chuyện bà không xong với tôi đâu!!!”


Mẹ Tiêu sau khi nhận lấy lời trách cứ này nhất thời cảm thấy tình cảnh của bản thân sao thật ủy khuất đến vậy, cảm thấy bản thân như biến thành tội nhân của đứa con. Cho nên chỉ nghe rõ ràng từ sự sắp đặt của cha Tiêu..... Sau này không được phép cho tôi và Tiêu gặp nhau, trước khi Tiêu tìm được việc làm không cho phép Tiêu ra khỏi cửa.



Tôi giờ này nghĩ lại quãng thời gian đó thật sự hoài nghi bản thân vì đâu lại có được ý trí kiên cường đến thế? Mà rõ ràng loại kiên trì này dùng trong tư tình với con gái... Loại trở ngại gia đình này khiến cho huyết mạch tôi sôi trào, trong con tim càng muốn đập tan những thứ này hơn. Nhưng rất nhiều sự việc cũng không phải là tự mình có thể tính toán trót lọt như vậy được....


Tiêu sau khi trải qua phương thức thay phiên nhau giam lỏng của cha mẹ cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, cuộc điện thoại đó tôi và cậu ấy đã thương lượng sẽ đối mặt thế nào với những trở ngại tầng tầng lớp lớp và sự chia cắt trong thời gian tới đây, dưới những áp lực mà cả hai gặp phải, thần kinh của Tiêu chuyển biến càng ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên nói ra những lời nói không thể tưởng tượng nổi, khi tỉnh táo lại thì chồng chéo lên nhau.


“Em chẳng mong muốn gì nữa cả, em chỉ muốn được yên tĩnh thôi, chỉ muốn yên tĩnh!”


“Ai cũng đừng có nói chuyện với em nữa, em không muốn nghe nữa... Ai còn giảng đạo lí với em, em sẽ hận người đó”



Liên tiếp 3 ngày tôi không được gặp Tiêu, bởi vì cha của Tiêu ngày nào cũng đều đến nhà kiểm tra, phát hiện ra Tiêu buổi chiều vẫn còn ở sau nhà quay lưng chạy, tôi bắt đầu không những chuỗi ngày như vậy mà chẳng đành lòng, quyết định đến nhà Tiêu tìm cậu ấy... Cõ lẽ là giữa mấy người chúng tôi đã bị thần kinh không ai bì kịp nữa rồi, đối với những chuyện này hoàn toàn chẳng có sự e ngại nào, thậm chí có những khi cả những lễ phép cơ bản cũng đều chẳng cần đến nữa. Mang theo tình trạng chẳng thể nói ra thành lời thế này tôi gõ cửa nhà Tiêu trong đêm tối....



Mẹ Tiêu: “Ai vậy?”

Tôi: “Dì ơi, là con!!!”

Mẹ Tiêu: “Con sao đã đến đây rồi, cha nó không cho con đến đây, con về trước đi!”
Tôi: “Dì à, dì cho tiêu ra ngoài này con nói với cậu ấy vài câu!”

Mẹ Tiêu: “Đợi qua mấy ngày khi cha nó không đến con hãy gặp nó vậy, hiện giờ tâm trạng nó cũng không tốt.”

Tôi: “Dì à...”

(Lúc này tiếng Tiêu vọng ra từ trong phòng, tôi chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chạy lại của cậu ấy mà thôi, tôi vốn cho rằng là Tiêu chạy ra đón tôi...)

Mẹ Tiêu: “Con mau chạy đị!!!! Mau chạy đi!!!! Tiêu nó cầm dao nấu bếp đấy!!!! Chạy mau”


(Lúc này tôi mới lùi lại hai bước chân, nhìn thấy cánh cửa được mở ra trong nháy mắt là Tiêu nhãn thần như là bị tà linh chiếm lấp với con dao nấu ăn cầm trong tay, tôi thật sự nghĩ không kịp ra được cái gì cả, trong khoảng khắc cánh của bật mở đó tôi xoay người chạy trốn.)


Tiêu hét: “Không được chay!!!! Hahahaha!!!! Tôi bây giờ sẽ giết anh!!!”

(Trong con hẻm chật hẹp tốc độ chạy của chúng tôi ngay cả âm thanh cũng chẳng có, thứ có thể nghe thấy được chỉ là tiếng la hét đòi truy sát.)


.
.
.

“Thịnh thịch......thình thịch....”


(Cái ngày Tiêu cầm con dao nấu bếp đí, từ bên tai tôi bay sượt qua mặt cắm phập vào bức tường đằng trước mặt rồi rơi xuống đất.)


Tôi chậm rãi xoay người lại miên man nhìn Tiêu rồi hỏi:



“Em đến thật sao? Em thực sự muốn lấy mạng của anh ư?”

Trong đôi mắt của Tiêu sự vô tình đã đủ để kiến cho tình nghĩa trước đây của chúng tôi hóa thành tro tàn.

“Chỉ có giết chết anh!!! Tôi mới có thể vui được!!! Hahaha.”

(Nói xong câu nói này, Tiêu xoay người quay về phòng.)


“Cậu đợi đấy!!! Giờ tôi sẽ cho cậu vui.”




.
.
.
.
(Tôi nhặt một cục gạch vật liệu xây dựng trên mặt đất nhằm thẳng vào đỉnh đầu mình mà đập, huyết tương phun ra như suối, nhớ lại khi ấy đầu tôi đang đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, khi tôi được mẹ Tiêu đưa vào một bệnh viện gần đó, chiếc mũ hoàn toàn đã biến thành một màu đỏ tươi, chiếc mũ tháo xuống còn ướt hết cả, từng giọt từng giọt máu đỏ nhỏ xuống nền nhà bệnh viện màu trắng, từ ngoài cửa và đến phòng cấp cứu vẽ thành một đường thẳng màu đỏ đứt quãng...)



(*)Thái Thái ở đây là cách gọi vợ của ông chủ mà người Trung Quốc hay dùng.

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 3)

<背叛>

Phản bội


Tình yêu là không thể dùng đến thật nhiều vật chất để thừa nhận, bằng không đó không thể được gọi là ái tình. Tôi và Tiêu đã bên nhau trải qua năm đầu tiên tương đối đơn thuần, tình cảm mông muội thành một loại thành phần thân tình, tôi thường phân biệt rõ sự sản sinh của loại tình thân này, nó hoặc có lẽ có thể khiến cho hai người mãi mãi bên nhau, bởi tình yêu chân chính là thứ ngắn ngủi... Nó cũng có thể khiến cho hai người hoàn toàn chia lìa, bởi có thứ yêu thương mãnh liệt được gọi là khô khan...


Tiêu bởi những nguyên do trong nhà đã thường trốn chạy giữa nhà tôi và nhà câu ấy... Mỗi lần về nhà người thân đều lải nhải thật nhiều chuyện xoay quanh chúng tôi, loại lải nhải này thường xuyên khơi mào lên sự khắc khẩu và mâu thuẫn giữa tôi và Tiêu, những khi cãi vã đến kích động thì đánh cãi nhau quăng đồ đạc càng biến thành cơm bữa. Thỉnh thoảng khi chỉ có một mình tôi bắt đầu cảm thấy rằng những ngày tháng như thế này có chút mệt mỏi, mặc dù tôi cũng không tính đến nước đi cải biến tình trạng hiện tại, toàn cho rằng những vấn đề này rồi cũng sẽ được hóa giải thôi, chắc chắn thế...

Thời điểm đó tôi đã quen biết một người con trai tên là Tiểu Du...



Tiểu Du là một người ngoại tỉnh học tại Bắc Kinh, suy nghĩ rất đơn thuần. Chúng tôi bắt đầu vụng trộm hẹn hò những khi Tiêu về nhà mẹ, chưa từng nghĩ được rằng ai sẽ quấy rối đến cuộc sống hiện thời của ai. Chỉ vẻn vẹn một cảm giác khi bên nhau như thế thật sự thoải mái, thoải mái đến mức không cần vì vấn đề của gia đình mà phải suy tư, thoải mái đến mức không cần nói ra với cậu ta rằng Tiêu là người thế nào của tôi, thoải mái đến mức tôi thích nghe tiếng Tiểu Du rên rỉ khi làm tình...



Du: “Anh lại trả lời tin nhắn bạn anh nữa sao?”

Tôi: “Em cũng biết ư?”

Du: “Em sớm đã biết anh có bạn rồi.”

Tôi: “Thế mà em vẫn đến tìm anh”

Du: “Chẳng sao cả, Em không quan tâm. Chỉ sợ mang đến phiền toái cho anh thôi.”

Tôi: “Phiền toái gì chứ?”

Du: “Em không muốn sự xuất hiện của em phá hỏng quan hệ của hai người.”

Tôi: “Không sao, tự anh có cách giải quyết.”

Du: “Em toàn nghe thấy trong điện thoại anh và cậu ta cãi nhau, chẳng nghĩ ra anh lại biết tức giận đến vậy."

Tôi: “Không có cách nào cả, bạn của anh và cả gia đình cậu ta có bệnh thần kinh, không cãi vã nhau khiến cuộc sống hỗn loạn thì không thoải mái.”

Du: “Thế anh vì sao vẫn muốn ở bên cậu ta? Anh quá yêu cậu ta?

Tôi: “Chúng tôi bên nhau rất râu rồi, cậu ta vì anh, anh vì cậu ta đều phải trả giá quá nhiều, cũng trải qua một vài chuyện. Quen thế này rồi... Yêu hay không yêu... Anh không nắm chắc nữa, coi như là yêu đi.”

Du: “Em cảm thấy cuộc sống của anh quá đỗi mệt mỏi rồi.”

Tôi: “Phải! Chẳng có cách nào cả, vấp phải rồi thì phải biết chấp nhận số phận thôi.”




Mẹ của Tiêu cũng không phải đơn thuần là một người phụ nữ của gia đình giống như trong tưởng tượng của tôi, mặc dù ở trước mặt tôi nói đến toàn là nhưng lời lẽ khách khí, nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng bà không có thời khắc nào từng dừng việc khuyên Tiêu chia tay tôi lại, tìm một người con gái đi. Tôi không biết Tiêu phải chăng thật sự tin rằng mẹ cậu ta sẽ âm thầm hãm hại tôi? Nhưng tôi biết đó dù sao cũng là mẹ của cậu ấy. Và dù thế nào thì Tiêu cũng sẽ nghe những cái đó. Khi tôi và Tiêu gây nhau luôn buột miệng nói ra những lời của mẹ cậu ấy, những lời và khẩu khí đó khiến tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng mẹ cậu ấy lặp đi lặp lại với cậu bao nhiêu lần ở nhà.


Tiêu là một cậu con trai mẫn cảm đến mức không thua kém bất cứ một đứa con giá nào, cậu ấy theo dõi tôi một cách tỉ mỉ cẩn thận. Mặc dù sự dõi theo của cậu ấy nhận thấy rằng trước sau vẫn giả như không biết gì cả, sau này cậu từng nói có thể tự lừa dối bản thân, sau này tôi phát hiện ra tôi làm ko được. Như thế tôi quá áp lực rồi. Con người Tiểu Du xuất hiện không lâu Tiêu sớm đã biết rồi, chỉ là cậu ấy vẫn không bộc lộ thể hiện gì thôi.

.
.
.
Tiêu: “Chiều nay em về nhà.”

Tôi: “Khi nào em quay lại?”

Tiêu: “Em sẽ tính thời gian, cưng ạ, hahahaha.”

(khi Tiêu nói chuyện vẫn luôn đeo theo nụ cười như thế)

Tôi: “Em nghĩ gì thế?”

Tiêu: “Anh yên tâm, em về vài hôm rồi trở lại mà, anh có muốn tìm người khác chăm bẵm không? Haha.”

Tôi: “Anh chẳng cần tìm ai hết, chỉ chờ em thôi.”

Tiêu: “Đừng nói những lời ấy, em quá rõ anh mà, anh muốn tìm thì tìm đi, nhưng nhất nhất đừng có để em biết được đấy!”

Tôi: “Haha, cưng à, anh ngày càng phát hiện ra em quả thực là tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy!”

Tiêu: “Haha, em ngốc lắm, em ngốc đặc mà!”

Tôi: “Em cũng không phải là không có chìa khóa nhà chúng ta, em không tin anh có thể mở rộng cửa cho em kiểm tra bất cứ khi nào đó.”

Tiêu: “Em cũng chưa ngốc đến mức đó, haha.”

Tôi: “Đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh muốn người khác thì sao còn đối tốt với em thế chứ?”

Tiêu: “Em biết anh đối xử tốt với em, em chỉ thật lòng với anh cả đời này thôi.”

Tôi: “Thế em vẫn còn chưa hài lòng sao?”

Tiêu: “Em mãn nguyện, là em không tốt, bản thân có nhiều điểm xấu, người trong nhà còn mang lại phiền phức cho anh nữa.”


Tôi và Tiêu thường ngấm ngầm đùa cợt nhau như vậy, trong lời đối thoại luôn thể hiện sự hiểu nhau của cả hai như một lẽ tự nhiên, trong lời đối thoại lộ rõ những lí giải giữa một cặp vợ chồng cùng với sự bất đắc dĩ.

Đến tận khi có một lần có lẽ lần đó tôi thật sự đã làm tổn thương trái tim của Tiêu, sau này tôi đã bởi vì chuyện này mà vô số lần xin lỗi Tiêu, nhưng Tiêu có lẽ cả đời này sẽ không quên được và không thể thứ tha.


Vào một ngày đầu tháng ba, thời tiết Bắc Kinh vẫn cứ lạnh giá như thế, tôi biết rằng Tiểu Du đã bắt đầu đến trường rồi, ngồi tàu hỏa ba giờ chiều ngày hôm ấy sẽ tới bến xe phía Tây Bắc Kinh, không biết có phải là quá lâu không gặp cậu ta, hay là ham muốn dâm dục của hạ thể bị kiềm chế trong cả một kì nghỉ đông..... Tôi muốn cho Tiểu Du một sự sung sướng.... Chạy đến bến xe đón cậu ta.


Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất. Khi bạn cho tình nhân sự sung sướng cái cảm giác thành công đó là chẳng cách nào hình dung ra được, nên tôi thường nói bản tính của con người chính là... ti tiện.

.
.
.
.


Tôi: “Bảo bối, em hôm nay không phải nói là sẽ về nhà mẹ em, sao thế, có đi không vậy?”

Tiêu: “Em không nỡ xa anh mà, nên em sẽ ở lại bên anh thêm một ngày, ngày mai em đi, ha, có vui không nào?”

Tôi: “Một khi em đã hẹn trước với mẹ rồi, thì đừng có thay đổi lại thế nữa.”

Tiêu: “Sao thế? Anh dàn thời gian gấp vậy? Người em còn chưa đi nữa, đã có người lo lắng rồi sao?”

Tôi: “Không phải, em đừng chọc giận mẹ em, nếu không bà ấy lại gọi điện đến mắng anh đấy, còn mắng anh không biết dạy em.”

Tiêu: “Em hôm nay lười di chuyển rồi, không muốn đi.”

Tôi: “Hahaha! Em càng ngày càng thông minh.”


(Tiêu lặng im rất lâu sau, giả vờ như chưa nghe thấy lời tôi nói, tiếp tục soi gương trong phòng ngủ.)

Tôi: “Anh van em có được không, em xem chúng ta như vợ chồng lâu đến vậy rồi, anh có khi nào van xin em chưa? Haha.”

Tiêu: “Dĩ nhiên là chẳng có vấn đề gì, em chút nữa sẽ về thôi, anh không hẹn người khác đấy chứ?”

Tôi: “Đương nhiên, ngày mai anh sẽ đến nhà tìm em, đưa em đi ăn cơm.”

.
.
.
.
.

Trước khi đi Tiêu mỉm cười nói rằng về đến nhà sẽ nhắn tin cho tôi, mà mãi vẫn chưa gửi tin lại cho tôi. Tôi và Tiểu Du đên đó chìm đắm trong sung sướng...



Sau này tôi biết buổi chiều hôm đó Tiêu sau khi về nhà, chạy ào vào trong phòng quỳ rạp xuống sàn nhà gào khóc đến mất cả tiếng..... Mang tất cả những oán khí phát tiết lên người mẹ cậu ấy, khóc lóc đến nửa đêm một mình đã đi một con đường rất dài rất dài, đi đến một cửa hàng chuyên bán hương thơm một lúc mua rất nhiều thứ dù có dùng hay không dùng đi nữa.


Ba ngày tôi không nhận được tin nhắn của Tiêu, gọi điện cậu cũng không cả bắt máy. Tôi có dự cảm cậu ấy nhất định đã biết tất cả rồi, mặc quần áo vào, tôi chuẩn bị đi đến nhà Tiêu đón Tiêu trở lại, trên đường đi chuẩn bị rất nhiều lời lẽ giải thích, mặc dù sau đó một câu cũng chưa từng phát huy tác dụng.



Tôi bước vào nhà Tiêu

Tôi nói: “Dì ơi, chào dì.”

Mẹ Tiêu: “Đến rồi sao, ngồi đi!”



Tôi nói: “Dì, Tiêu sao rồi ạ? Ốm rồi sao?”

Mẹ Tiêu: “Cháu nói xem nó thế nào rồi? Cháu mang con trai nhà chúng tôi ra làm thằng ngốc sao?”

Tôi: “Dì, chúng cháu đã cãi nhau, trước đó có chút hiểu lầm.”

Mẹ Tiêu: “Hiểu lầm ư? Ai đã hiểu lầm cậu rồi vậy? Cậu làm những chuyện gì bản thân cậu không biết sao?”

(Lúc này, Tiêu từ trong phòng đi ra.)

Tiêu nói: “Mẹ! Mẹ đừng tham dự vào chuyện này, mẹ biết được những gì chứ.”

(Tôi đối diện với Tiêu, đối với sự bao biện của bản thân mình có chút cảm thấy sự ngoài ý muốn.)

Tiêu nói: “Ăn cơm xong em về cùng anh, đừng nghe mẹ em nói mò.”


Bữa cơm tối hôm ấy tôi ăn có chút lúng túng, nhưng tôi tin rằng Tiêu cũng không nói ra sự việc giữa tôi chúng tôi với mẹ. Sau bữa cơm tôi và Tiêu cùng nhau rời khỏi nhà cậu ấy. Trên đường chúng tôi nói chuyện cũng không nhiều, tôi cũng không khẳng định được Tiêu đã biết bao nhiêu, có những căn cứ xác thực hay vẻn vẹn chỉ là sụ mẫn cảm mà hoài nghi vô căn cứ? Bỗng nhiên Tiêu từ đằng sau bắt đầu lên tiếng.



Tiêu: “Anh tự mình về đi, em không muốn đi nữa, em quay về nhà.”

Tôi nói: “Em rốt cục là thế nào vậy?”

Tiêu: “Trong lòng em không thoải mái, anh tự đi về vậy, sau này em không đi nữa.”

Tôi: “Được rồi, em gặp phải chuyện gì nào? Có gì không thể nói với anh sao?”

Tiêu: “Được, em nói! Chúng ta chia tay đi!”

Tôi: “Là tại vì cậu ta sao?”

Tiêu: “Phải!!!!”

Tôi: “Anh không giải thích nữa, nếu như em đều đã biết cả rồi, em muốn thế nào mới có thể không giận anh đây?”

Tiêu: “Bây giờ đưa em đến trường của thằng điếm đó, để em chém nó hai nhát ngay lập tức, có được không?”

Tôi: “Em đừng kích động như thế có được không?”

Tiêu: “Em nhẫn nại còn chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao? Anh đưa điện thoại cho em, bây giờ em cần số điện thoại của cậu ta!”

Tôi: “Em có thể đừng làm loạn trên đường có được không! Chúng ta về nhà rồi nói có được không?”

Tiêu: “Mẹ, đứa nào về nhà nói chuyện với anh? Anh đưa số điện thoại của cậu ta cho tôi ngay, giờ tôi đi tìm cậu ta!”

Tôi: “Không phải việc của cậu ta, em không thoải mái đều từ anh mà ra."

Tiêu: “Bây giờ ngoài chém cậu ta ra, bằng không em vĩnh viễn không thể thoải mái! Anh có đưa không???”



Trong lúc tranh chấp giằng co nhau chúng tôi động tay đánh lại nhau, quá trình đánh cãi nhau tôi không còn nhớ được, chỉ nhớ rằng hai đứa chúng tôi khi buông tay ra đứng dậy, trên mặt tôi toàn là vết móng tay cào của Tiêu, Tiêu dùng tay bưng lấy trán, khi từ từ buông xuống tôi nhìn thấy trên vầng trán Tiêu có cả khối vết thương mẹ mẹ con con mở miệng, máu không ngừng chảy ra......

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Hoàng Tử_王子







灰色的天空 落下了悲傷

Bầu trời sắc xám rơi lại nỗi bi thương
偽裝了兵荒馬亂 遍地傷

Ngụy trang thành chú ngựa hoang loạn chiến vết thương khắp mình
沉默的月光 惆悵著過往

Anh trăng trầm mặc Oán hận bước đi
泛黃了江山紅窗 淚激昂

Lênh đênh khắp chốn giang sơn, trước song cửa lệ trào dâng

一步一步踏著腐敗 一口一口吸進塵埃

Từng bước từng bước giẫm nát thất bại, từng hơi thở hít vào khói bụi
獨自一人孤軍奮戰 模糊的未來

Bản thân một mình cô quân chiến đấu trước tương lai mơ hồ

我是孤傲的王子 做我的故事

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo viết lên câu chuyện của chính tôi
用淚稀釋的往事 漸漸消失

Để nước mắt kể lên câu chuyện hôm qua đang dần dần biến mất
我是孤傲的王子 優雅的固執

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo cố chấp một cách ưu nhã
用我倔強的方式 盡情放肆

Lấy sự quật cường của chính tôi thỏa sức ngang ngược

灰色的天空 落下了悲傷

Bầu trời sắc xám rơi lại nỗi bi thương
偽裝了兵荒馬亂 遍地傷

Ngụy trang thành chú ngựa hoang loạn chiến vết thương khắp mình
沉默的月光 惆悵著過往

Anh trăng trầm mặc Oán hận bước đi
泛黃了江山紅窗 淚激昂

Lênh đênh khắp chốn giang sơn, trước song cửa lệ trào dâng

一步一步踏著腐敗 一口一口吸進塵埃

Từng bước từng bước giẫm nát thất bại, từng hơi thở hít vào khói bụi
獨自一人孤軍奮戰 模糊的未來

Bản thân một mình cô quân chiến đấu trước tương lai mơ hồ


我是孤傲的王子 做我的故事

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo viết lên câu chuyện của chính tôi
用淚稀釋的往事 漸漸消失

Để nước mắt kể lên câu chuyện hôm qua đang dần dần biến mất
我是孤傲的王子 優雅的固執

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo cố chấp một cách ưu nhã
用我倔強的方式 盡情放肆

Lấy sự quật cường của chính tôi thỏa sức ngang ngược



我獨自

Bản thân tôi
一步一步一步 一步地踏著腐敗

Từng bước từng bước một giẫm nát thất bại

一口一口一口 一口地吸進塵埃

Từng hơi từng hơi thở một hít vào khói bụi
過去 現在 明天 未來我是否還在

Quá khứ hiện tại ngày mai hay tương lai tôi phải chăng vẫn tồn tại

我不我不我不 我不敢期待獨自

Tôi không... tôi không,,, không dám một mình kì vọng
一步一步一步 一步地踏著失敗

Từng bước từng bước một mà đạp lên sự thất bại
一口一口一口 一口地咀嚼傷害

Từng hơi từng hơi thở một gặm nhấm sự thương hại
過去 現在 明天 未來我是否還在

Quá khứ hiện tại ngày mai hay tương lai tôi phải chăng vẫn tồn tại
我不我不我不 我不敢期待

Tôi không... tôi không,,, không dám một mình kì vọng

我是孤傲的王子 做我的故事

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo viết lên câu chuyện của chính tôi
用淚稀釋的往事 漸漸消失

Để nước mắt kể lên câu chuyện hôm qua đang dần dần biến mất
我是孤傲的王子 優雅的固執

Tôi là chàng hoàng tử cao ngạo cố chấp một cách ưu nhã
用我倔強的方式 盡情放肆

Lấy sự quật cường của chính tôi thỏa sức ngang ngược


用我倔強的方式 盡情放肆

Lấy sự quật cường của chính tôi thỏa sức ngang ngược

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2011

Tâm Như Dao Cắt

Bài này bản gốc của Trương Học Hữu hát, nhưng theo cảm nhận của bản thân thì Tiêu Kính Đằng hát cũng rất tình cảm :D




我的天是灰色我的心是蓝色
Wo de tian shi hui se, wo de xin shi lan se
Bầu trời của anh là màu xám, Con tim anh là màu lam

触摸着你的心竟是透明的
chu mo zhe ni de xin jing shi tou ming
Chạm đến trái tim em cuối cùng thành trong suốt

你的悠然自得我却束手无策
ni de you ran zi de wo que shu shou wu ce
Sự tự tại của em đến bình thản mà anh chẳng thể trở tay

我的心痛竟是你的快乐
Wo de xin tong jing shi ni de kuai le
Con tim anh đau đớn là niềm vui của em

其实我不想对你恋恋不舍
Qi shi wo bu xiang dui ni lian lian bu she
Thực sự anh không muốn quyến luyến em

但什么让我辗转反侧
Dan shen me rang wo zhan zhuan fan ce
Nhưng cái gì đã khiến anh trằn trọc chẳng yên

不觉我说着说着天就亮了
Bu jue wo shuo zhe shuo zhe tian jiu liang le
Chẳng ngờ anh nói rồi lại nói trời đã sáng mất rồi

我的唇角尝到一种苦涩
Wo de chun jiao chang dao yi zhong ku se
Khóe môi anh nếm phải một vị cay đắng

*我是真的为你哭了
Wo shi zhen de wei ni ku le
Anh đã thật sự vì em mà khóc rồi

你是真的随他走了
Ni shi zhen de sui ta zou le
Em thật sự theo anh ta đi mất rồi

就在这一刻全世界
Jiu zai zhe yi ke quan shi jie
Vào thời khắc này cả thế gian

伤心角色又多了我一个
Shang xin jiao se you duo le wo yi ge
Nhân vật đáng thương lại có thêm một người là anh

我是真的为你爱了
Wo shi zhen de wei ni ai le
Anh thật sự vì em mà đã yêu thương rồi

你是真的跟他走了
Ni shi zhen de gen ta zou le
Em thật sự cùng anh ta bước đi rồi

能给的我全都给了我都舍得
Neng gei de wo quan dou gei le wo dou she de
Toàn bộ những gì anh có thể trao anh đã trao đi rồi anh đều tiếc nuối

除了让你知道我心如刀割*
Chu le rang ni zhi dao wo xin ru dao ge
Ngoài để em biết ra con tim anh như dao cắt