Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Phồn Hoa Dễ Lụi Tàn ❤ Châu Kiệt Luân (烟花易冷)

作词:方文山 作曲:周杰伦 

Lời: Phương Văn Sơn, Nhạc: Châu Kiệt Luân





繁华声,遁入空门,折煞了世人

Âm thanh phồn hoa, bước vào cõi phật, gạt đi cuộc đời trần tục

梦偏冷,辗转一生,情债又几本

Mộng lạnh lẽo, trăn trở một đời, nợ tình lại thêm vấn vương

如你默认,生死枯等

Nếu em mặc nhận, sinh tử cũng như nhau

枯等一圈,又一圈的年轮

Xác xơ một kiếp, rồi lại một kiếp luân hồi

浮屠塔,断了几层,断了谁的魂

Tháp phật đổ nát mấy tầng, xua tan linh hồn ai

痛直奔,一盏残灯,倾塌的山门

Nỗi đau theo ánh đèn leo lắt chạy vào nơi cửa chùa đổ nát

容我再等,历史转身

Để em lại đợi, lịch sử đổi thay

等酒香醇,等你弹一曲古筝

Đợi hương rượu thuần, đợi em tấu một khúc đàn tranh

雨纷纷,旧故里草木深

Mưa đều đều, cố hương chìm khuất cỏ cây

我听闻,你始终一个人

Ta nghe nói em vẫn chỉ một mình

斑驳的城门,盘踞着老树根

Cổng thành loang lổ, ôm ấp gốc cây già

石板上回荡的是,再等

Phiến đá xưa kia vẫn vọng khúc đợi chờ

雨纷纷,旧故里草木深

Mưa ào ào, cố hương khuất dặm cỏ cây

我听闻,你仍守着孤城

Ta nghe nói em vẫn ngóng trông nơi cô thành

城郊牧笛声,落在那座野村

Tiếng sáo mục đồng ngoại ô lạc vào ngôi làng hoang vắng đó

缘分落地生根是,我们

Duyên phận gieo hạt nảy mầm chính là đôi ta

听青春,迎来笑声羡煞许多人

Nghe thanh xuân đón chào tiếng cười bao người ước ao

那史册,温柔不肯,下笔都太狠

Sử sách đó chẳng thể nhẹ nhàng, hạ bút cũng quá tàn nhẫn

烟花易冷,人事易分

Phồn hoa dễ lụi tàn, chuyện người dễ tan

而你在问,我是否还认真

Em vẫn hỏi ta liệu có còn chân thành?

千年后,累世情深,还有谁在等

Ngàn năm sau đây, tình thâm đời kiếp còn có ai đợi chờ

而青史,岂能不真,魏书洛阳城

Mà sử sách kia há không phải sự thật, Ngụy thư Thành Lạc Dương còn đó

如你在跟,前世过门

Nếu em nhấc gót bước qua cánh cổng tiền kiếp

跟着红尘,跟随我浪迹一生

Cùng đi khắp cõi hồng trần, theo ta lãng du một đời

雨纷纷,旧故里草木深

Mưa đều đều, cố hương chìm khuất cỏ cây

我听闻,你始终一个人

Ta nghe nói em vẫn chỉ một mình

斑驳的城门,盘踞着老树根

Cổng thành loang lổ, ôm ấp gốc cây già

石板上回荡的是,再等

Phiến đá xưa kia vẫn vọng khúc đợi chờ

雨纷纷,旧故里草木深

Mưa đều đều, cố hương khuất dặm cỏ cây

我听闻,你仍守着孤城

Ta nghe nói em vẫn ngóng trông nơi cô thành

城郊牧笛声,落在那座野村

Tiếng sáo mục đồng ngoại ô lạc vào ngôi làng hoang vắng đó

缘分落地生根是,我们

Duyên phận gieo hạt nảy mầm chính là đôi ta

雨纷纷,旧故里草木深

Mưa đều đều, cố hương chìm khuất cỏ cây

我听闻,你始终一个人

Ta nghe nói em vẫn chỉ một mình

斑驳的城门,盘踞着老树根

Cổng thành loang lổ, ôm ấp gốc cây già

石板上回荡的,是再等

Phiến đá xưa kia vọng khúc vẫn đợi chờ

雨纷纷,雨纷纷,旧故里草木深

Mưa đều đều, mưa đều đều, cố hương chìm khuất cỏ cây

我听闻,我听闻,你仍守着孤城

Ta nghe thấy, ta nghe thấy rằng em vẫn ngóng trông nơi cô thành

城郊牧笛声,落在那座野村

Tiếng sáo mục đồng ngoại ô lạc vào ngôi làng hoang vắng đó

缘分落地生根是,我们

Duyên phận gieo hạt nảy mầm chính là đôi ta

缘分落地生根是 我们

Duyên phận gieo hạt nảy mầm chính là đôi ta

缘分落地生根是,我们

Duyên phận gieo hạt nảy mầm chính là đôi ta

伽蓝寺听雨声盼 永恒

Nghe tiếng mưa rơi bên ngôi chùa cổ ngóng đợi vĩnh hằng

Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 2)

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, chúng tôi giống như đôi vợ chồng mới trải qua tuần trăng mật. Đối mặt với chuyện Tiêu về nhà mẹ này, hôm ấy tôi nói với cậu ấy buổi tối không được đi chơi quá khuya, căn dặn cậu ấy qua mấy ngày đều nhớ được trở về. Nhưng đêm sau đó mấy ngày tôi đã không liên lạc được với Tiêu, ban đầu gọi vào số của cậu là không có người nghe, khi đến tầm nửa đêm đã nhắc nhở “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy...”. Tôi không chịu được đi nghĩ ngợi lung tung, lo lắng cùng với nghi hoặc xâm chiếm lấy toàn bộ trí não. Cho đến buổi tối ba ngày sau đó, chúng tôi gặp mặt trên đại lộ Đông Đơn.....

Tiêu từ xa xa chậm rãi bước về phía tôi, khuôn mặt đeo lên nụ cười dường như không nhìn thấy bản mặt nghiêm túc và tức giận của tôi.... Bốp.... Âm thanh thật lớn, dường như tôi đã dùng toàn bộ sức lực giáng cho cậu ấy một cái bạt tai....

Tôi: “Cậu sao không đi nữa đi?”

Tiêu: “Sao anh đánh em!!!!

(Trong ngữ khí có chứa chút hỗn loạn)

Tôi: “Tôi hỏi cậu sao mấy ngày nay lại đi rồi?”

Tiêu: “Anh đừng đánh em được không? em nói xong anh sẽ không đánh em nữa đâu mà, anh có đảm bảo không?

Tôi: “Nói mau đi!”

Tiêu: “Đêm hôm ấy em với mấy người bạn cùng đến quán bar mở một buổi hội họp, đều là bạn thân thôi! Kết quả nửa đêm có cảnh sát kiểm tra, phát hiện có thuốc lắc, đã tạm giữ tất cả người có mặt ở quán bar lại, nhưng em không uống, cũng không phải là thuốc em mang, thật đấy...”

Tiếng nói của cậu không lọt vào được lỗ tai thứ hai của tôi giống như âm thanh vang lên chớp nhoáng gấp khúc lại tát vào khuôn mặt Tiêu.

Tiêu: “Em thật sự không có làm gì cả!!! Anh sao còn đánh em?!!”

Tôi: “Còn sau đó nữa...!!!”

Tiêu: “Sau đó là mẹ em và cái anh tên Kiệt đó đi đến đồn công an đưa em về, Mẹ em không tìm được em, trong đó cũng không cho mở điện thoại, mẹ em cũng không quen biết anh nên đi tìm anh Kiệt tìm giúp tìm em, là như thế đấy...”

Tôi: “Là người đã tặng em chiếc điện thoại đó?”

Tiêu: “Phải!”

Tôi: “Em làm sao mà nói với anh ta được?”

Tiêu: “Em nói với anh ta em sống cùng anh rồi, anh ta nói anh ta sẽ sớm rời khỏi Bắc Kinh, em nói với anh ta rằng em với anh ta căn bản là không thể được. Em muốn mang những thứ anh ta tặng em trả lại cho anh ta.”

Tất cả mọi người trên Đại lộ Đông Đơn xem chúng tôi cãi nhau với đuổi đánh đông nghịt đến phải lên tiếng, bầu trời đổ mưa tầm tã. Chúng tôi ngang nhiên không tự nhận ra điều đó.

.

.

.

< span=""><>

Mẹ của Tiêu là một người chủ của gia đình Bắc Kinh điển hình, một mình nuôi nâng Tiêu lớn lên, ngậm đắng nuốt cay cõng theo oán khí đậm đặc đối mặt với cuộc sống này. Mỗi ngày ngoài chuyện một ngày ba bữa ra thì là trách cứ Tiêu thế nào, không có tiền đồ ra sao, không có tiền đồ thì thôi, còn trốn ra ngoài không biết về nhà. Khi tâm tư xáo trộn ngửa đầu hỏi ông trời rằng bản thân đã tạo ra nghiệp chướng gì rồi? Dĩ nhiên là đã sinh ra đứa súc sinh, không biết vươn lên, không biết học theo con nhà hàng xóm kiếm tiền... Lại còn quan hệ với con trai ở bên ngoài.....

Thời đại của bà và văn hóa đều được định sẵn thế chẳng cách nào lí giải được thứ tình cảm dị thường này. Bà kiên quyết rằng Tiêu không có chí tiến thủ đều là bạn trai của cậu đáng trách, cũng vì thế khiến cho Tiêu cho rằng có bạn trai chăm bẵm thì có thể không giống như một thằng con trai, có thể giống như một đứa con gái kết hôn rồi để chồng nuôi. Khi bà dần dần phát hiện ra quan hệ đi quá giới hạn của tôi và Tiêu là thường thường mờ ám, bà bắt đầu ngăn cản Tiêu ra khỏi nhà, có khi là lấy cái chết hoặc là đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử ra uy hiếp Tiêu không được rời khỏi cửa nửa bước. Hai chúng tôi cuối cùng cũng chưa từng trốn chạy được vấn đề gia đình khó đối diện nhất. Có lẽ rất nhiều thanh niên trẻ đối với quan niệm gia đình đã càng lộ ra sự hờ hững. Chúng tôi ban đầu cũng nghĩ như vậy... Nhưng khi bạn chân chính thẳng thắn đối diện, cái cảm giác sợ hãi của cả hai đó có lẽ là vết sẹo cả đời không thể nào kín miệng.

Tôi: “Anh về Bắc Kinh ngay giờ rồi, chút nữa em đến ga tàu hỏa đón anh nhé.”

Tiêu: “Em không ra ngoài được, mẹ em biết anh rồi, không cho em ra khỏi cửa.”

Tôi: “Em với mẹ em từ từ nói chuyện với nhau, Em lớn thế rồi, mẹ em trói sao được em chứ.”

Tiêu: “Nói gì cũng vô dụng, muốn nói thì anh đến nói với bà ấy.”

Tôi: “Anh không phải là đã bảo em phải nói chuyện thế nào với mẹ rồi sao?”

Tiêu: “Bà ấy không nghe em nói, chỉ cần em đi tìm anh thì bà ấy sẽ chết.”

Tôi: “Uhm, Như thế nhé, chút nữa anh đến tìm em. Hai người ra ngoài tìm chỗ nào đó mọi người cùng ngồi.”


Tinh thần khẩn trương buổi chiều muộn hôm ấy lại chạm tới tận tâm can tôi, kì thực tôi vốn là không có kinh nghiệm. Năng lực của tôi với so với các đàn anh đi trước thủa nhỏ học hành ở ngoài cũng không phải là quá giỏi giang, huống hồ trong lòng người lớn là sự cố chấp hình thành trong mấy thập niên. Những chuyện thế này bà ấy có thể lí giải không? Nếu tôi gặp phải trở ngại thì làm thế nào đây? Sau này chúng tôi không phải là phải gặp những trắc trở lớn hơn nữa sao? Thôi nào, không kịp suy nghĩ nhiều đến thế đâu. Một khi mọi người đều biết chuyện này rồi, tôi cũng chỉ thật thản nhiên mà đối diện thôi. Hy vọng là thông qua sợi dây chân thành nhất này có thể đủ để đạt được một chút khoan dung từ mẹ của Tiêu.


Mẹ Tiêu vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cổng ngoài sân, Đứng sau lưng, Tiêu cúi đầu. Tôi chủ động bắt chuyện với mẹ tiêu, quán trà có vài người đến rất gần đây.


Tôi nói: “Dì à, Con xin lỗi. Con và Tiêu đã chọc giận dì, nhưng chúng con không có hư hỏng như dì tưởng tượng đâu.”

Mẹ Tiêu: “Cái gì? Cái gì với cái gì nào? Hai đứa rốt cục là quan hệ gì?”

Tôi: “Thì là chúng con rất tốt, nếu như dì đã biết, chúng con cũng không muốn nói dối dì, hy vọng dì có thể hiểu được.”

Mẹ Tiêu: “Hiểu các cậu cái gì nào? Quan hệ này của hai đứa tính thế nào? Ai hiểu cho tôi đây?”

Tôi nói: “Con thực sự rất hiểu dì.”

Mẹ Tiêu: “Con trai tôi thế nào bản thân tôi biết, nó như thế này tôi sớm đã biết, nhưng nó có thể thay đổi, nó là học theo bạn bè xấu, bản thân nó nhất định không phải loại người đó. Khi nó học tiểu học rất tốt, thầy giáo khi đó đều khen nó. Chỉ cần bản thân nó dần dần tốt lên, nó nhất định có thể rất khá.”


(Trong kh
ẩu khí của mẹ Tiêu, đã tiết lộ ra hoài niệm về quá khứ và tự trách móc bản thân, yếu ớt một lòng kì vọng đối với con trai. Khiến sự dũng cảm phản bác lại bà chùn xuống trong nháy mắt.)


Tôi nói: “Dì à, dì đừng khó chịu. Bây giờ cậu ấy cũng chưa phải là không tốt, cậu ấy hay nói về dì trước mặt con”

Mẹ Tiêu: “Tôi có thể không khó chịu sao? Tôi có thể không bảo ban nó sao? Tuy rằng tôi với ba nó đã li hôn, nhưng nếu như mặc kệ được, sau này ba nó không thể trách tôi sao? Tôi làm sao giao lại cho người nhà nó được?


(Ý tứ của mẹ Tiêu khiến tôi không thể nào chen mồm vào hùng biện rằng tình yêu là vô tội được, thật không biết mức độ.)

Chiều hôm đó, Mẹ của Tiêu nói rất nhiều về những chuyện đã trải qua của bản thân bà thật không dễ dàng gì. Đều là khuyên tôi và Tiêu cứ làm bạn bè giản đơn không phải rất tốt sao. Nào phải đau khổ đi “con đường ngang ngõ tắt” này. Tôi dằn lòng gật đầu giả bộ tỏ ra ưng thuận,trong lòng có biết bao điều muốn biểu đạt, mà không biết mở lời từ đâu. Cũng may với tôi Mẹ của Tiêu cũng không có ấn tượng gì quá không tốt, tuy rằng không tán thành loại quan hệ này của chúng tôi, nhưng cũng miễn cưỡng bằng lòng sau này chỉ cần giống như bạn thân của nhau, lui tới không phải là chuyện không thể, Lui lại lời cầu xin tiếp theo... Tôi chỉ có thể ngầm bằng lòng, trong lòng ôm một cơ hội mà sau này hai chúng tôi hiểu được vẫn là còn có, hoặc như dần dần Mẹ Tiêu sẽ thừa nhận rằng vào cái ngày này trên đời đã đùa với chúng tôi.

Hai người chúng tôi khi đó cùng trải qua tình cảm phía sau cái gọi là gia trưởng ấy dường như càng cố lao thêm vào nhiều hơn, có lẽ là bởi thứ áp lực này khiến cả hai ý thức được rằng quãng thời gian bên nhau phải thấu hiểu để trân trọng nhau, mỗi lần mẹ cậu cùng cậu ấy cùng hỏi về chuyện của tôi, sau này chúng tôi đều sẽ cùng nhau bàn luận để mừng thầm trong lòng, giống như trong bộ phim truyền hình tự định đoạt trọn đời hai đứa có được một chút sự đồng ý của cha mẹ. Cho nên dự cảm tương lai còn là có hy vọng để đạt được bất cứ điều gì...

Một ngày hẹn hò vốn có rằng Tiêu buổi chiều sẽ trở về nhà tôi ở vài hôm, Bỗng điện thoại vang lên....


Tiêu: “Mẹ và chú em muốn đưa em đi đến nhà người thân ở Hà Bắc, hôm nay nhất định phải đi rồi”

Tôi: “Tại sao?”

Tiêu: “Mẹ em nói chỉ cần em ở lại Bắc Kinh thì vẫn cùng làm Gay với anh, phải đưa em cách ly khỏi anh, thời gian lâu dài rồi sẽ quên đi, bà ấy nói như thế dần dần em sẽ thay đổi trở lại”.

Tôi: “Mẹ em có nói đạo lý với em không, Anh là bởi vì có em mà nhận ra mình là người đồng tính của em, không phải vì hai chúng ta mới trở thành đồng tính!”

Tiêu: “Cái đó em biết, nhưng mẹ em bà ấy không tin, cũng không quan tâm đến lời giải thích của em.”

Tôi: “Vậy em thực sự phải đi sao?”

Tiêu: “Em không muốn đi, nhưng họ đang ép em, họ đến rồi, em gác máy trước đây.”


Th
cảm giác gần giống như là sinh ly tử biệt khiến tôi chẳng kịp trở tay nữa, tôi không biết phải làm thế nào? Tất cả những giải thích đều là không có tác dụng, mà bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi thôi thúc bản thân gửi cho Tiêu một tin nhắn “Bất luận thế nào em cũng không thể chuyển đi nơi khác được, mẹ em biết dùng cách thắt cổ tự tử để dọa em, lẽ nào em thì lại không biết à?” Đoạn tin nhắn với nội dung mang tính xúi giục này gửi đến đều bị mẹ Tiêu biết được. Từ đó giữa tôi và mẹ Tiêu nảy sinh thù hằn nhau trong tận đáy lòng cả hai. Chúng tôi đều tưởng rằng chỉ cần bị đánh bại bản thân mới có thể có được hạnh phúc, chỉ cần không dùng thủ đoạn chiến thắng được đối phương cả đời này đã không có trở ngại nữa rồi.

Nhà Tiêu buổi chiều ngày hôm đó..

Tiêu: “Con có chết cũng không đến nơi khác. Con chỉ muốn sống cùng anh ấy thôi”

Mẹ Tiêu: “Con là đồ không có chí tiến thủ, ngày đó thật hối hận vì có con!!!”

Tiêu: “Nếu mà mẹ ép con chết được thì con rất vui, con sẽ chết cho mẹ xem, Con chết rồi mẹ mang con chôn ở nhà anh ấy là được, con sẽ rất thỏa lòng.”

(Sau này Tiêu nói lại với tôi những lời cậu ấy đã nói với mẹ, đến nay vẫn là vì câu nói này làm cho cảm động.)


Cách m
ột buổi sáng Tiêu không chú ý đến tình hình của mẹ chuẩn bị rời nhà, Bên người vang lên tiếng khóc van xin như người mẹ mang bệnh tâm thần.

“Con trai, nghe lời mẹ. Mẹ sẽ không hại con đâu. Mẹ không biết làm hại con mà!! Con bây giờ còn nhỏ, cậu ta cần con, con nghĩ mà xem, nếu như đến ngày con ba mươi tuổi rồi, già rồi. Cậu ta còn có thể cần con nữa không? Ba con năm đó theo đuổi mẹ như thế, quỳ xuống cầu xin mẹ cưới ông ấy, mẹ còn sinh con trai cho ông ta nữa, cuối cùng ông ta không phải là cũng vẫn không cần mẹ nữa đó sao! Đến khi cậu ta không cần con nữa con sẽ không có gì cả!!! Thằng con trai như con khi đó muốn cái gì cũng không có, con có thể sống thế nào chứ? Con ơi....”


Tiêu ngày hôm đó đẩy cửa rồi đi không ngoái đầu nhìn lại khuôn mặt dữ dằn của mẹ cậu, chỉ nhớ rằng người mẹ đứng ngoài cửa nghẹn ngào gào thét chửi bới.

“Cút đi! Cút đi! Thằng súc sinh này, mày đợi ngày nó không cần mày nữa... Mẹ chắc cũng chết rồi! Mày chỉ có nước đi nhặt rác mà sống thôi!”

Tôi mở cửa phòng nhìn thấy Tiêu đứng trước mặt tôi, chúng tôi ôm sát lấy nhau. Tôi cảm động cậu vì tôi mà làm tất cả, tôi biết cậu ấy có ngày rồi sẽ vì chuyện này mà trách tôi. Bởi cậu ấy vì tôi mà tàn nhẫn làm tổn thương người thân nhất của cậu ấy, khiến mẹ tuyệt vọng, khiến mẹ cô đơn.


Sau này trong cu
ộc sống bên nhau của chúng tôi những cuộc nói chuyện giữa Tiêu với tôi đều bộc lộ nỗi hổ thẹn với mẹ mình.

“Mẹ em có khi thần trí không được minh mẫn, bình thường khi ở nhà mẹ em thường ôm lấy con búp bê của em ngồi trên giường. Giả như đang dỗ dành thân hình con trai một mình lảm nhảm..... À ơi..... Bảo bảo mau ngủ thôi... Chờ mai Tiêu khôn lớn sẽ sinh cho bà một cháu trai chân chính.... à ơi.... ngủ ngoan.... ngủ ngoan......”



〈过年〉 Mừng năm mới


Cu
ộc sống cứ ngày từng ngày trôi qua như thế... Chúng tôi bên nhau ngắm nhìn những bông tuyết trắng của mùa đông Bắc Kinh. Cùng nhau mừng lễ Giáng Sinh. Cùng nhau mừng tết Nguyên Đán. Hàn huyên đến năm mới gần tới, cùng nhau hàn huyên đến khi ai sẽ cùng đón giao thừa với ai... Thời gian là có thể rửa trôi đi những chuyện không vui, Ít nhất thì tạm thời làm phai mờ đi là có thể. Nửa năm qua mẹ của Tiêu dần dần ngầm đồng ý chuyện chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi có thời gian cũng thường để Tiêu trong một tuần về nhà ở vài ngày. Thỉnh thoảng bản thân cũng đưa Tiêu cùng nhau trở về. Thái độ của mẹ Tiêu đối với tôi cũng có chuyển biến tốt lên.

Tôi nói: “Dì à, hai chúng con rất tốt, thỉnh thoảng có cãi nhau nhưng dì đừng lo lắng, cũng không phải là chuyện cố ý.”

Mẹ Tiêu: “Chúng ta tuy rằng chỉ là một gia đình bình thường, nhưng Tiêu từ nhỏ tới lớn ở nhà cũng rất được chiều chuộng, nó chẳng phải làm cái gì cả, con có thể đừng vì những chuyện đó mà bắt nạt nó đó, một người phụ nữ như dì là chẳng có năng lực gì, nhưng dù sao nó vẫn còn có ba nó nữa.”

Tôi nói: “Dì à, Dì nghĩ ng
ợi nhiều rồi, con sao có thể có thế lực đến vậy?”

Ngày hôm đó chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm tối cũng hẹn đến Giao thừa mẹ con họ sẽ đến nhà tôi, chúng tôi 3 người cùng bên nhau.



Sáng sớm ngày 30 tết Bắc Kinh đặc biệt giá lạnh. Câu đối tết trăm nhà bay nhẹ trong gió lạnh. Tôi mặc quần áo ấm cẩn thận rồi đi đón mẹ của Tiêu đến nhà mình, khi tôi tới mẹ Tiêu sớm đã chuẩn bị xong đồ đạc đứng ở bên ngoài đợi, tôi giúp bà xách chiếc túi bà mang theo bên mình, ngồi trên xe chúng tôi chúng tôi dùng lời nói vừa khách khí lại quan tâm hàn huyên với nhau về chuyện năm mới, có lẽ chúng tôi đều rất lúng túng, trong cách lúng túng này có sự bất đắc dĩ của chúng tôi, trong thứ cảm giác lúng túng này còn hàm chứa sự e dè của chúng tôi với kiểu sống khác thường này. Trong cái cảm giác lúng túng này mang theo sự nghi hoặc của chúng tôi với những lựa chọn tương lai, thứ cảm giác lúng túng này khiến chúng tôi suy đoán trước những oán hận phải chăng nên theo bông pháo đêm nay hóa thành làn khói tan đi...


Ba chúng tôi ch
ọn một nhà hàng ăn bữa cơm tất niên, tôi mở một bình rượu đỏ rót đầy ba ly.

Tôi nói: “Dì à, cảm ơn dì đã có thể cùng con đón năm mới, chúc dì một năm khỏe mạnh”

Mẹ Tiêu: “Dì cũng cảm ơn thịnh tình của con, hi vọng con và Tiêu cả năm đều thuận lợi, để ta có chút an lòng, dì thật lòng cảm ơn con, con trai. Thời gian thật là dài, dì nhận thấy con đối đãi với Tiêu thật sự không tồi, cái gì cũng không tiếc cho nó, à... rồi sau khiến nó sinh hư mất. Nó ngày ngày không cần làm gì, còn đồ ăn thứ ở đều tốt, haha. Con nói xem còn muốn thế nào nữa?

Tôi nói: “Dì, những cái đó tính toán làm gì đâu, giữa bạn bè còn minh bạch thế làm gì?”

Mẹ Tiêu: “Đúng rồi, biết rằng đứa trẻ này thật trọng nghĩa, nhưng con nói anh em hai đứa các con dù cho sau này tốt mấy cũng vẫn không kết hôn sao? Ai mà có thể không kết hôn cơ chứ? Cha mẹ con nếu biết được, cũng sẽ không ưng thận. à... Xin lỗi con, con trai? Các con bây giờ còn nhỏ tuổi, đã muốn sống cùng nhau dì không phải là cũng không phản đối rồi sao? a... Nhưng vẫn có thể như thế nào cả đời, chung quy cũng chỉ có một kết cục.”

Tôi nói: “ Nào, chúng ta ba người cạn một li, hi vọng năm mới mọi người đều mọi điều như nguyện, càng ngày càng tốt đẹp.”

Sau này tôi quay đầu nhớ lại ngày hôm đó tôi nói ra lời chúc này là sai rồi, bởi mọi người không thể nào mọi điều như nguyện được. Nguyện ước của chúng tôi với nguyện ước của biết bao người, nguyện ước của biết bao người với nguyện ước của chúng tôi là đi ngược lại với nhau...

Nếu như có một cách để mọi điều như nguyện rồi một cách khác như thế sẽ phải nhận lấy sự tổn thương thật lớn, cuối cùng chúng tôi đều không ước cho bản thân chịu tổn thương buông tha, con người đều không có được mọi điều như nguyện... Chỉ có một nắm linh hồn tan vỡ hai bên đấu đá chém giết tình cảm nhân tâm và yêu thương chân thành nhất. Cho đến khi mỗi người đều để đối phương gánh chịu từng vết từng vết thương tật, khi cả hai đang tự chữa trị thương tổn, khi làm lên đớn đau cả hai đã oán hận...

Tiếng chuông báo đúng 12 giờ vang lên, sau những chiếc bánh chẻo nóng hổi không khí bữa tiệc năm mới đến hồi cao trào, sau tiếng hát ca nói cười chúng tôi bước vào một năm mới. Tiêu sắp xếp cho mẹ mình ngủ tại phòng dành cho khách trong nhà tôi, đặt lương xuống gường mẹ Tiêu đi nghỉ ngơi rồi, tôi không biết bà ngủ thế nào? Tôi không biết khi con trai bà nằm cùng tôi trên chiếc giường đôi bên kia bức tường ôm ấp nhau ngủ trong lòng bà là cảm nhận gì? Tôi và Tiêu nằm xuống thở dài một hơi, không hiểu cuộc sống thế này có được tính là bắt đầu một gia đình mới hay không, vốn tưởng rằng tất cả những khó khăn đều được tình cảm của chúng tôi từ từ hóa giải rồi, kéo tấm chăn đắp lại hưởng thụ trong hạnh phúc chớp nhoáng này, chìm đắm trong thứ êm đềm ngoài mặt này...

Bỗng nhiên! Chiếc điện thoại của Tiêu vang lên trong đêm yên tĩnh, cuộc gọi đến báo số của người cha đã bao năm không gặp của Tiêu...



Chúng tôi dùng s
ức lực tàn nhẫn nhất đánh lại nhau, vết thương dồn lại.

Chúng tôi dùng linh hồn méo mó để dằn vặt đối phương, tâm sức mệt mỏi.

Mỗi con người trong câu chuyện đang ứng nghiệm câu nói kia.

“Tình yêu chân chính đều là biến thái, khi không chiếm được thì hàm ý mang theo là sự hủy diệt”

......

Từ sau tối hôm đó, ba của Tiêu đã xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi,

Cũng may ban đầu ông cũng không phát hiện ra điều gì. Mẹ Tiêu có lẽ không mong muốn để câu chuyện khó lòng giải thích được này có thêm nhiều người nữa nhúng mũi vào... Như vậy đều là không hay ho gì. Chúng tôi giống như là những động vật nhỏ bé nhu nhược trốn chạy sự sinh diệt của cuộc sống hoang dã trong khu rừng rậm hoang sơ, không biết ánh bình minh của ngày mai lên rồi còn phải đối diện với điều gì nữa... Chỉ biết được rằng chúng tôi dùng những sức lực non yếu để bản thân làm cho chốn náu thân của chính mình được kiên cố hơn mà thôi, chờ đợi đến một ngày nào đó khi bị tấn công thì sự sụp đổ sẽ đến chậm một chút... chậm chậm hơn một chút...



Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Anh không biết yêu (我不会爱)_Tiêu Kính Đằng




习惯了你的重量 温柔得压在手上
Xi guan le ni de zhong liang, wen nuan de ya zai shou shang
Đã quen rồi trọng lượng của em, những ấm nồng đặt trên bàn tay

现在却不得不放
Xian zai que bu de bu fang
Mà bây giờ lại chẳng thể nào không buông

习惯了你的味道 漂浮在我的肩膀
Xi guan le ni de wei dao, piao fu zai wo de jian bang
ĐÃ quen rồi những dư vị nơi em, bồng bềnh trên bờ vai anh

想到从前 我们都笑了 都哭了
Xiang dao cong qian wo men dou xiao le dou ku le
Nhớ đến trước nay chúng mình đều đã mỉm cười, đã từng rơi lệ

最后一次一起分享月光 隔着一只行李箱
Zui hou yi ci yi qi fen xiang yue guang ge zhe yi zhi xing li xiang
Lần cuối cùng cạnh bên chia nhau ánh trăng mà chỉ cách ngăn một rương hành lí

我知道忍痛退让只为了一丝微笑
Wo zhi dao ren tong tui rang zhi wei le yi si wei xiao
Anh biết rằng chịu đựng để đớn đau nhường bước chỉ bởi một nét cười



我不会爱 拥抱总是太沉太慢
Wo bu hui ai, yong bao zong shi tai chen tai man
Anh sẽ không yêu nữa, chiếc ôm tất cả đều quá dài quá chậm

甜蜜常常少说一段 用心再深 看不出来
Tian mi chang chang shao shuo yi duan, yong xin zai shen kan bu chu lai
Ngọt ngào sẽ luôn luôn khuyết một vài lời, dụng tâm lại sâu mà nhìn chẳng ra được

当你遇见一份除了我之外的温暖
Dang ni yu jian yi fen chu le wo zhi wai de wen nuan
Khi em ngã vào một khoảng ấm nồng ngoài anh

两人的幸福变成了三人拥挤不堪
Liang ren de xing fu bian cheng le san ren yong ji bu kan
Hạnh phúc hai người đã thành ba người chen chúc bất kham

我试着填满 心却一再少一块
Wo shi zhe tian man xin que yi zai shao yi kuai
Anh thử nhét vào con tim mà lần nữa lại khuyêt đi một mảnh

就算我对你的爱 深的像一片海 重的我放不开
Jiu suan wo dui ni de ai shen de xiang yi pian hai zhong de wo fang bu kai
Coi như yêu thương anh dành cho em sâu đậm như một vùng biển, nặng đến nỗi anh buông chẳng rời

亲爱的 我想我不会爱
Qin ai de wo xiang wo bu hui ai
Em thân yêu, anh ước sao anh không biết yêu thương




如果时间可以抵上感伤
Ru guo shi jian ke yi di shang gan shang
Nếu mà thời gian có thể đè được lên nỗi sầu muộn

我愿意无限制的燃烧
Wo yuan yi wu xian zhi de ran shao
Anh bằng lòng bốc cháy đến tận cùng

只要你的镜头 永远印着微笑
Zhi yao ni de jing tou yong yuan yin zhe wei xiao
Chì cần tầm mắt em vĩnh viễn vẽ lên nụ cười




我不会爱 拥抱总是太沉太慢
Wo bu hui ai yong bao zong shi tai chen tai man
Anh sẽ không yêu nữa, chiếc ôm tất cả đều quá dài quá chậm

甜蜜常常少说一段 用心再深 看不出来
Tian mi chang chang shao shuo yi duan yong xin zai shen kan bu chu lai
Ngọt ngào sẽ luôn luôn khuyết một vài lời, dụng tâm lại sâu mà nhìn chẳng ra được

当你遇见一份除了我之外的温暖
Dang ni yu jian yi fen chu le wo zhi wai de wen nuan
Khi em ngã vào một khoảng ấm nồng ngoài anh

两人的幸福变成了三人拥挤不堪
Liang ren de xing fu bian cheng le san ren yong ji bu kan
Hạnh phúc hai người đã thành ba người chen chúc bất kham

我试着填满 心却一再少一块
Wo shi zhe tian man xin que yi zai yi kuai
Anh thử nhét vào con tim mà lần nữa lại khuyêt đi một mảnh

就算我对你的爱 深的像一片海 重的我放不开
Jiu suan wo dui ni de ai shen de xiang yi pian zhong de wo fang bu kai
Coi như yêu thương anh dành cho em sâu đậm như một vùng biển, nặng đến nỗi anh buông chẳng rời

真的 我真的不会爱
Zhen de wo zhen de bu hui ai
Thật sự... Anh thật sự không biết yêu




爱是烧痛我双手的焰火
Ai shi shao tong wo shuang shou de yan huo
Yêu thương là ngọn lửa thiêu đốt đôi tay anh đau đớn

却也为你灿烂了黑夜 黑夜~
Que ye wei ni can lan le hei ye ~ hei ye
Những cũng vì em đêm đen đã trở nên sán lạn




爱 拥抱总是太慢
Ai yong bao zong shi tai man
Yêu thương... Chiếc ôm đều là quá chậm




甜蜜常常少说了一段
Tian mi chang chang shao shuo le yi duan
Ngọt ngào sẽ luôn luôn khuyết một vài lời

我用心再深 看不出来
Wo yong xing zai shen kan bu chu lai
Dụng tâm trong anh lại ẩn sâu, nhìn chẳng ra được

当你遇见一份除了我之外的温暖
Dang ni yu jian yi fen chu le wi zhi wai de wen nuan
Khi em ngã vào một khoảng ấm nồng ngoài anh

除了好好祝福 我能怎么办
Chu le hao hao zhu fu wo neng zen me ban
Ngoại trừ chúc phúc cho em, anh còn có thể làm thế nào đây?

对你的爱 就算像一片海 重的我放不开
Dui ni de ai jiu suan xiang yi pian hai zhong de wo fang bu kai
Yêu thương trao em coi như một vùng biển, nặng nề đến mức anh buông chẳng rời

亲爱的 我真的不会爱
Qin ai de wo zhen de bu hui ai
Em thân yêu, anh thật sự đã không biết yêu

Những bản thảo bị đốt (Chương 2- Part 1)

CHương 2: Ngọn Gió Hanh Khô

Part 1

Viết tháng 8 năm 2006



Buổi đầu khai lập thiên địa, thời gian tạo nên lịch sử, lịch sử còn đọng lại những hồi ức, hồi ức lại bị thời gian làm phai nhạt đi...
Tôi từng mang câu chuyện này đốt cháy cả thân thể mình trước những hồi ức.
Tôi mang khung cảnh còn sót lại trong tận đáy lòng đằng sau những lãng quên viết vào đây.




<初遇>
Lần gặp gỡ đầu tiên




Tiêu: “Diễn viên nữ chính cũng không đến nỗi nào!!!”

Tôi: “Cậu thấy tôi thế nào?”

Tiêu: “Cũng được, a!”



Đĩa DVD phát bộ phim điện ảnh Hàn Quốc khá thịnh hành năm nay “Sắc tức thị không”(Sắc đẹp là vô nghĩa), chúng tôi hai người ngồi trên chiếc sofa trắng dán mắt vào xem phim, đều cảm thấy có những nội dung trong lòng hiểu không hết nhưng không nói ra với nhau... Sau 10 phút hai chúng tôi ngồi trong phòng ngủ của tôi.


Tiêu: “Anh làm gì vậy? Nhanh quá đấy, thế này.”

Tôi: “Cậu không thích tôi sao?”

Tiêu: “Thích cũng không thể lần đầu tiên đã... đã...”

(Khi cậu đang ấp úng, tôi lấy đôi môi mình áp lên môi Tiêu, đôi tay thành thục ở nửa dưới thân thể đang lưỡng lự
của cậu.)



Tôi: “Nếu không thì thế nào?”

Tiêu: “Tôi vẫn chưa hiểu hết anh!”

Tôi: “Tôi bây giờ không phải là đang để cho cậu tìm hiểu sao?”

Tiêu: “Con người anh sao lại thế này chứ? Tôi xấu hổ lắm...”

(Nói xong câu này thân thể Tiêu đã không một mảnh vải nằm trên giường của tôi, cũng đồng thời thân thể cậu bị cả người tôi đè xuống.)


Tiêu: “Đừng làm chuyện đó có được không? Tôi sợ đau lắm, thật sự rất sợ...”

Tôi: “Không được, dù sao sau này cậu cũng phải thích ứng mà.”

Tiêu: “Anh nói gì thế? Anh sao lại đùa dai thế chứ?”

Tôi: “Cậu không tin tôi phải không? Cậu thấy tôi giống loại người nói lời mà không tính toán sao?”

Tiêu: “Anh sao mà biết được tôi phải tin tưởng anh chứ?”

Tôi: “Thì rõ như ban ngày rồi còn gì, cậu tình nguyện để tôi đè cũng không chạy đấy thôi, đừng mâu thuẫn thế nữa, không có lừa cậu đâu.”


(Trong vòng 10 phút chúng tôi làm rất nhiều thử nghiệm, không có kết quả...)


Tôi: “Cậu trước đây chưa từng làm qua sao?”

Tiêu: “Có một lần, không thành công.”



.....................................




Tiêu: “Ôm anh đi ngủ chắc chắn cực kì thoải mái nhỉ?”

Tôi: “Tôi đi ngủ không thể để người khác chạm vào, nếu không không ngủ được.”

Tiêu: “Ha ha...”

Tôi: “Bất quá cậu có thể ôm tôi lúc tôi đã ngủ say.”

Tiêu: “Thế anh chẳng phải là không ngủ được à?”

Tôi: “Thế thì không ngủ nữa.”



Ngoài song cửa, con đường chen chúc ồn ã hàng ngày hôm ấy yên tĩnh một cách dị thường, ngay cả ô tô trên đường cũng rất ít, bởi trong không khí đã ngập tràn một loại bệnh độc truyền nhiễm mang tên là “Phi điển” (Sai chuẩn mực), có lẽ cần phải lấy toàn bộ người người Bắc Kinh giấu đi vẻ mặt bất an đằng sau những chiếc khẩu trang màu trắng. Chúng tôi tiếp tục lấy cái DVD “Sắc tức thị không” vừa rồi đó tiếp tục xem hết, đến khi gần hết phim. Tôi đưa ra chủ ý buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tiêu nhìn tôi đề phòng rồi gật gật đầu.


Xe taxi dưới lầu ít đến đáng thương, chỉ có vài chiếc taxi đen đỗ bên đường.


”Đến Nhị Ngoại bao nhiêu tiền?”

"30 tệ"

“Mẹ nhà anh có biết bật đồng hồ đo mới hết 12 tệ không thế?”


Tiêu: “Ôi trời, Anh đừng cãi nhau với họ, chúng ta qua bên kia đường đợi thôi!”

Tôi: “Thì không phải như nhau sao? Cậu vẫn là sốt ruột về mà?”


Chúng tôi ngồi trong nhà hàng mới bắt đầu chính thức giới thiệu với nhau, tôi chọn món theo thói quen, khẩu khí nói chuyện trở nên nghiêm chỉnh, trong năm ba câu lại mỉm cười ngượng ngùng.


Tôi: “Cậu tại sao không ăn cá?”

Tiêu: “Ba tôi làm đại lí thủy sản, tôi không thích ăn cá. Tôi chụp một tấm ảnh cho anh được không?”

Tôi: “Tôi xem, chiếc điện thoại này chẳng phải bây giờ vẫn bán 4800 tệ sao? Cậu thật là theo kịp trào lưu?”

Tiêu: “Tôi... à... ừ...là ba tôi mua cho.”



Nói chuyện từng câu từng câu thế mà đã qua 2 tiếng đồng hồ. Bước ra đến con đường yên tĩnh bên ngoài nhà hàng dường như chỉ còn hai người chúng tôi, chúng tôi thử hỏi cả hai bình thường có cần liên lạc hay không. Nói đến từ ngữ mấu chốt này cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, cười lúng túng. Dường như tất cả những chuyện của ban ngày đều chưa từng phát sinh, cứ như cả hai đều là hai đứa học sinh trung học ngây thơ...

Tôi: “Bắt chiếc xe này nhé!”

Tiêu: “Em đợi xe bus được rồi.”

Tôi: “Đừng tiết kiệm quá thế, thời đại này rồi mà. Lại đây, anh đưa em ít tiền, Coi như anh đã đưa em về nhà rồi!”

Tiêu: “Không cần, thật sự không cần mà. Anh về đi, em lên xe đây.”

Tôi: “Về đến nhà nhắn tin lại cho anh đấy, để anh khỏi lo lắng.”

Tiêu: “Anh thật sự sẽ vẫn nhớ em sao?”


Tôi ngắm khuôn mặt cậu ấy, gật đầu một cái... thì đã là cái ngày “ôn dịch” hoành hành đó tôi quen biết Tiêu như thế. Từ đó về sau bắt đầu chuỗi “duyên phận” đầy ắp hoan lạc cùng với đau khổ, cảm động cùng với thù hận...


Sau này, chúng tôi đều không mang những hồi ức của lần gặp gỡ này đặt vào đáy lòng, không biết được rằng cả hai cũng chưa phải đến mức như Thiên lôi gặp gỡ Địa Hỏa, hay là tồn tại trong chúng tôi khi đó có thứ dự cảm bất thường? Dự cảm lại bước trước một bước nên quan hệ sẽ trở thành nghiêm túc. Nghiêm túc có lẽ là chúng tôi đều không có sự chuẩn bị... Cứ như vậy thời gian một tháng đã trôi đi, nếu như không dồn tâm trí nhớ đến cũng không thể cứ nhớ đến con người của ngày hôm đó...





Buổi chiều tôi mệt mỏi bật máy tính, Cơn gió ấm áp của tháng năm từ ngoài cửa sổ thổi vào bàn phím máy tính của tôi. Cậu cũng đang online...

Tôi: “Sao không liên lạc với anh?”

Tiêu: “Anh cũng thế đó thôi, vẫn còn nhớ đến em à?”

Tôi: “Làm gì mà không nhớ được.”

Tiêu: “Em nghĩ anh nhất định là loại người chơi xong rồi tính đó.”

Tôi: “Em giờ đang làm gì vậy?”

Tiêu: “Cũng chẳng làm gì cả, ở nhà, ngày ngày ra ngoài chơi.”

Tôi: “Ngày ngày chơi? Có đủ tiền tiêu rồi à?”

Tiêu: “Không đủ, mới nói là em nên tìm một người lớn tuổi, có thể chiều chuộng em mới được.”

Tôi: “Sao không tìm anh?”

Tiêu: “Em rất thích anh, nhưng anh quá trẻ, làm sao có thể nuôi được em.”

(Tôi không trả lời cậu ấy ngay câu nói này. Khi ấy trí não tôi một khoảng trống rỗng... Tất cả mọi tình tiết trong lúc đó đều là không nên nghĩ ngợi thêm như thế.)

Tôi: “Anh sẽ nuôi em. Em có tin không?”

Tiêu: “Việc gì phải tốt với em đến thế?”

Tôi: “Ngày mai gặp!”

Tôi cứ như có ma dẫn lối, quỷ dẫn đường hứa hẹn với cậu ta, không biết lí do vì sao. Tôi chưa từng quá nghiêm túc, cậu ta chắc cũng không cho là thật.


〈半月〉
Nửa tháng



Ngày gặp mặt là một buổi trưa trời đầy mây, khi cậu ta thấy tôi liền kinh ngạc với việc vì sao tôi phơi nắng đen đến thế, tôi nói với cậu rằng tôi đi bơi hàng ngày, tận lực bôi rất nhiều dầu ô liu để đổi lấy một thân hình màu đồng cổ, tự mình thỏa mãn rằng có thể làm cho bản thân đen như ý nguyện. Khi đó lần đầu tiên tôi tường tận nhìn kĩ cậu thế này, cực kì tường tận. Có lẽ biết rằng bản thân có thể những ngày sau này sẽ ở bên cạnh con người này, mặc dù chúng tôi còn chưa yêu đương giống như lẽ thường... Nhưng trong lòng tôi quá trình yêu đương thực chất là thứ không cần thiết. Tình yêu chẳng qua là bạn nhìn đến một người, cậu ta cũng nhìn đến bạn, sau đó các bạn ở bên nhau... Sự tình lẽ nào không phải là thật đơn giản sao?


Chúng tôi hôn nhau trong thang máy, cậu nói: “Chờ một chút, trong tháng máy có camera”. Tôi ngước đầu đối diện với chiếc camera làm một cái mặt quỷ, tiếp đó ở trong phòng diễn ra những chuyện đương nhiên nên diễn ra...


Tiêu của Khi đó đơn thuần giống như một chú thú cưng nhỏ, ấn tượng đó thấm vào trong trí óc tôi thật sâu thật sâu. Thế nên, sau bao nhiêu năm sau qua đi, tôi lại gặp cậu biến thành điên cuồng ngây ngốc của ngày hôm nay làm tất cả những hoài nghi xuất hiện sai vị trí, hoài nghi rằng đây phải chăng là con người e lệ của hồi đó? Khi gom góp lại có phải là quá đổi thay? Hay con người đó phải chăng chỉ tồn tại trong tưởng tưởng của tôi mà thôi.


Cuộc hẹn mỗi ngày chúng tôi nói về rất nhiều vấn đề rất hiện thực tế, khi đó những lời nói của cậu đối với tôi đều chẳng đáng chú ý, cho rằng chuyện của cậu toàn là chuyện nhỏ. Cậu nói lí tưởng của cậu là vĩnh viễn không cần đi làm, sống nhàn nhã rong chơi. Tôi đều nói vui trong lòng, con người này thật là đơn giản... Cũng nói với cậu rằng: “Dù sao em có đi làm cũng kiếm chẳng đáng bao nhiêu tiền, nên cũng chẳng cần phải làm gì cả”. Khi đó tuổi đời của chúng tôi quá nhỏ, tất cả không có gì nhiều kế hoạch cho tương lai, coi hạnh phúc nhất thời hơn hết tất cả.



Rất nhanh tôi thẳng thắn bàn với cậu dọn đến nhà tôi sống, cậu do dự một chút.


Tiêu: “ Con người mẹ em anh không biết được đâu, rất phức tạp, trong nhà em chỉ có một mình mẹ, nếu như em đi rồi bà sẽ cô đơn."

Tôi: “Cũng không phải là sẽ không về nữa mà, cùng ở trong một thành phố em sống ở cả hai bên.”

Tiêu: “Thế gian này ngoài mẹ ra chẳng có ai chịu đựng được em, thật đấy!”

(Câu nói là tôi khi đó nghe mà không sao hiểu được, trong vài năm sau tôi cuối cũng hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, cũng đồng ý đúng như vậy.)

Tôi: “Thế ba em?”

Tiêu: “Li hôn rồi, em đã mấy năm không gặp ông ấy rồi!”

Tôi: “Điện thoại của em là...”

Tiêu: “Đều là do một anh tên là Kiệt theo đuổi em, em cũng chưa từng đáp lại, chiếc điện thoại này là ngày trước anh ta tặng, anh ta hiện nay vẫn còn đến nhà em, nhận mẹ em làm mẹ nuôi.”

Tôi: “Thế em giờ chuyển đến nhà anh, phải nói thế nào với anh ta?”

Tiêu: “Không cần quan tâm đến anh ta, nói trắng ra em và anh ta chẳng có một chút quan hệ gì, cùng lắm thì trả lại anh ta những thứ anh ta đã cho em."


(Tôi cũng từng mơ hồ với cuộc sống đùa cợt bên ngoài, hoàn toàn có đủ lí giải đây là câu chuyện như thế nào. Cũng không để ý quá nhiều, còn rất tự tin cho rằng sau này những con người đó đều không có cơ hội nào rồi.)


Tôi: “Thế em vào nhà lấy đồ đạc, anh đợi em ngoài cửa.”




Trong đêm hôm đó, bầu trời vừa mới đổ cơn mưa tầm tã. Trên đường đưa cậu về nhà nội tâm của tôi an tĩnh lạ thường, chẳng có phấn khích như mọi khi. Tôi hoài nghi bản thân lựa chọn như vậy phải chăng là chính xác? Luôn nói rằng gặp nhau dễ ở chung khó, dù sao tôi chưa từng có cuộc sống chân chính mỗi ngày cùng nhau với một người nào đó cả. Không biết đó sẽ là kết cục ra sao. Không biết được mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy một khuôn mặt của cùng một người là cảm giác gì. Không biết hai thằng con trai phải chăng khóa cửa lại cũng muốn được như những cặp vợ chồng bình thường “lông gà vặt tỏi” như thế...



Buổi sớm sau đêm đầu tiên...


Tiêu: “Ai động vào đống kem dưỡng da của em rồi?”

Tôi: “Là anh, mấy thứ đó anh dùng thử một chút.”

Tiêu: “Thế lọ này cho anh luôn, em sẽ đi mua lọ mới.”

Tôi: “Vì sao? Con mẹ nó, em có ý gì chứ?”

Tiêu: “Chẳng có ý gì hết, em chỉ đặc biệt không thích người khác chạm vào kem dưỡng da của em thôi, mẹ mình chạm vào em cũng giận.”

Tôi: “Mẹ kiếp, tôi cho cậu biết cái bản tính cậu, suy nghĩ của cậu tốt nhất hãy linh hoạt một chút, kem dưỡng da trong cả cuộc đời cậu dùng có thể đều là tôi trả tiền! Cậu tốt nhất đừng có quá nhiều tật xấu đến thế với tôi!"


Tố chất thần kinh của cậu ấy và tật xấu của tôi vào buổi sớm hôm ấy bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà thể hiện ra. Cũng may chúng tôi nhanh chóng không xảy ra chuyện gì...




Quãng thời gian đó, chúng tôi hai người vừa mới bước đi cùng nhau, có quá nhiều, quá nhiều thứ không thích ứng được. Đều là vì một chút khuyết điểm nhỏ trong cuộc sống mà nói ra những tranh cãi ngông cuồng, may là vừa mới ở bên nhau lửa tình cũng đủ để đốt cháy thành tro những va chạm này trong sinh hoạt, chúng tôi giống như hai đứa trẻ vừa mới làm bạn với nhau vậy. Mỗi ngày đi đến một nơi du lịch, mệt rồi thì ở nhà tạm nghỉ một hôm, ngày khác lại chạy đi chìm đắm đẫy một ngày trong những trò chơi. Niềm vui của thế giới hai người khiến cho chúng tôi quên hết những thứ còn lại, tưởng rằng cuộc sống vốn là nên vô tư tự tại thế này, tương lai rồi cũng sẽ như thế...



Nguyệt Minh: “Bạn cậu thật đáng yêu!”

Tôi: “Trước khi cậu bước vào chúng tôi vẫn còn cãi nhau đó.”

Nguyệt Minh: “Vì sao thế?”

Tôi: “Trên mặt cậu ấy mọc mụn, mình cho cậu ấy lấy ít phấn phủ che đi trước khi cậu đến, cậu ấy bảo càng phủ càng mọc mụn, mình nổi giận ném kem dưỡng da của cậu ấy từ lầu bảy xuống rồi”.

Nguyệt Minh: “Cậu sao mà độc tài đến thế hả cậu? Kem dưỡng da ném đâu rồi? Mình đi nhặt lại.”

Tôi: “Mình đã nhặt lại rồi, bên trong hộp còn may là có bọc nhựa, không vỡ. Nếu không mình còn phải mua lại cho cậu ấy.”

Nguyệt Minh năm đó dùng ánh mắt của người mẹ hiền nhìn cái miệng rách của tôi cười ngoài mà trong không cười ấy...



Nguyệt Minh: “Sau này cậu ấy lại cãi nhau với cậu thì cậu sẽ coi như cậu ta thối lắm, đừng có tức giận với cậu ấy..."

Tiêu Dương: “Không có gì, vợ chồng mới cưới còn chưa thích ứng được.”



Nguyệt Minh lần đầu trong đời được nghe câu nói giới tính lẫn loạn xuất phát từ miệng của một thằng con trai. Buồn cười nhiều đến mức không biết làm sao đỡ được lời đối đáp này...

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Thiện Nam Tín Nữ_善男信女(shan nan xin nv)

Ca sĩ: Tiêu Kính Đằng
Nhạc: Trần Trấn Xuyên
Lời: Lý Vỹ Tùng







不远处有一片土 站了一棵枯的树
Bu yuan chu you yi pian tu zhan le yi ke ku de shu
Cách đây không xa có một miền đất trồng một gốc cây khô

仔细看那树枝的弧度 像在哭
Zi xi kan na shu zhi de hu tu xiang zai ku
Cẩn trọng nhìn đường cong cong của nhành cây, như là đang khóc

枯树前杂踏脚步 收集爱情的孤独
Ku shu qian za ta jiao bu, shou ji ai qing de gu du
Cuốc bộ những bước hỗn loạn trước gốc cây khô gom góp những cô độc của tình yêu

为什么眼前荒芜 是天下有情人的归宿
Wei shen me yan qian huang wu shi tian xia you qing ren de gui shu
Mà vì sao miền hoang vu trước mắt là cõi đi về của thiên hạ hữu tình





那片山谷 入口处清楚刻着伤心人的墓
Na pian shan gu ru kou chu qing chu ke zhe shang xin ren de mu
Miền thung lũng ấy, lối vào hiện rõ ngôi mộ chua xót thương tâm

那片浓雾 隔绝了其实可以忘了爱的醒悟
Na pian nong wu ge jue le qi shi ke yi wang le ai de xing wu
Khoảng sương mù đó đã cách ngăn mà kì thực có thể đã quên rồi sự tỉnh ngộ của tình yêu
别哭 那片乐土是不是至少能让眼泪都停住
Bie ku, na pian shan tu shi bu shi zhi shao neng rang yan lei dou ting zhu
Thôi đừng khóc, Cõi yên vui đó phải chăng ít nhất cũng khiến nước mắt có thể ngừng rơi?

祝福什么都不再记住 祝福下一次总会幸福
Zhu fu shen me dou bu zai ji zhu, zhu fu xia yi ci zong hui xing fu
Chúc phúc để không phải ghi nhớ điều gì nữa, chúc phúc để mai đây rồi cũng sẽ hạnh phúc

祝福爱情的信徒 那善男信女别太辛苦
Zhu fu ai qing de xin tu, na shan nan xin nv bie tai xing ku
Chúc phúc những tín đồ của ái tình, những thiện nam tín nữ đó đừng quá khổ đau






枯树前杂踏脚步 刻着心碎的控诉
Gu shu qian za ta jiao bu, ke zhe xin sui de kong su
Cuốc bộ những bước hỗn loạn trước gốc cây khô nghiệt ngã tố cáo con tim vỡ nát

读完别人的感触 却又义无反顾的投入
Tu wan bie ren de gan chu, que you yi wu fan gu de tou ru
Đọc xong cảm xúc của người khác mà vẫn lao vào mà không hối tiếc



那片山谷 入口处清楚刻着伤心人的墓
Na pian shan gu ru kou chu qing chu ke zhe shang xin ren de mu
Miền thung lũng ấy, lối vào hiện rõ nấm mộ chua xót thương tâm

那片浓雾 隔绝了其实可以忘了爱的醒悟
Na pian nong wu ge jue le qi shi ke yi wang le ai de xing wu
Khoảng sương mù đó đã cách ngăn mà kì thực có thể đã quên rồi sự tỉnh ngộ của tình yêu

别哭 那片乐土是不是至少能让眼泪都停住
Bie ku, na pian shan tu shi bu shi zhi shao neng rang yan lei dou ting zhu
Thôi đừng khóc, Cõi yên vui đó phải chăng ít nhất cũng khiến nước mắt có thể ngừng rơi?

祝福什么都不再记住 祝福下一次总会幸福
Zhu fu shen me dou bu zai ji zhu, zhu fu xia yi ci zong hui xing fu
Chúc phúc để không phải ghi nhớ điều gì nữa, chúc phúc để mai đây rồi cũng sẽ hạnh phúc

祝福爱情的信徒 那善男信女都别再继续守护
Zhu fu ai qing de xin tu, na shan nan xin nv dou bie zai ji xu shou hu
Chúc phúc những tín đồ của ái tình, những thiện nam tín nữ đó đừng tiếp tục bảo vệ nữa


谁的衣服 还穿着只为遮掩苍白的皮肤
Shui de yi fu hai zhuan zhe zhi wei zhe yan cang bai de bi fu
Y phục của ai vẫn cứ khoác lên chỉ để che khuất làn da trắng xanh

谁的脚步 有几个真的可以远离爱远离糊涂
Shui de jiao bu you ji ge zhen de ke yi yuan li ai yuan li hu tu
Bước chân ai đó có mấy bước thất sự có thể rời xa yêu thương, hồ đồ mà rời xa

别哭 谁的信物~啊~从此入土
Bie ku, shui de xin wu ~A~cong ci ru tu
Thôi đừng khóc, Tín vật của ai~từ nay về sau chôn chặt xuống mồ

祝福什么都不再记住 祝福很快会找到幸福

Zhu fu shen me dou bu zai ji zhu, zhu fu xia yi ci zong hui xing fu

Chúc phúc để không phải ghi nhớ điều gì nữa, chúc phúc để rồi nhanh thôi sẽ tìm thấy hạnh phúc

祝福爱情的信徒 那善男信女别太辛苦

Zhu fu ai qing de xin tu, na shan nan xin nv bie tai xing ku

Chúc phúc những tín đồ của ái tình, những thiện nam tín nữ đó đừng quá khổ đau