Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Những bản thảo bị đốt...

Cái này mình trans chui, không có per của tác giả cho nên chỉ post duy nhất tại size cá nhân thôi, với lại theo bản thân tự cảm nhận thì nó cũng không được liệt vào fiction, mà cũng không dám gọi nó là đam mỹ. Chỉ là bất chợt hôm đó đẹp trời search linh tinh trên baidu thấy vài dòng hay ho nên đọc thử rồi ngồi dịch lại chứ bạn cũng chưa có đọc hết, và cũng chưa trans hết nữa :D

Khi post lên đây cũng không tránh khỏi thiếu sót. Nếu ai có đủ kiên nhẫn đọc thì để lại vài dòng góp ý để mình rút kinh nghiệm nhớ :x

còn giờ thì lảm nhảm nhiều cũng nên đưa ra cái ruột quan trọng thôi nhỉ

Nhạc cho fic Thiện Nam Tín Nữ_Tiêu Kính Đằng




Chương 1:

Nơi nào là nhà ngạch nương tôi

Viết tháng 5 năm 2006

Vài ngày trước, tôi không cẩn thận làm đổ cả một chai dầu ăn lên giường, sức thẩm thấu của dầu ăn thật đáng kinh ngạc, chăn đệm của tôi đều bị thấm đẫm thứ dầu nhơm nhớp ấy, tôi mang cả cái đệm đi phơi khô, sau khi đã tránh hong gió trời, tôi chạm thử một cái vẫn nguyên đầy một tay là vết dầu, chẳng có cách nào khác, tôi chỉ có thể quăng cái đệm ấy đi. Trong một nháy mắt bỏ vào thùng rác ấy tôi cho phép mình buồn một chút, tôi cũng chẳng phải là vì một cái chăn đệm mà đau lòng, chỉ là chiếc chăn bông này là đồ còn lưu lại của ngạch nương tôi, ngoại trừ cái này… Tất cả mọi thứ xung quanh tôi bà đều chưa từng động vào bao giờ

Người hiểu những sự tình sẽ biết sau này chỉ muốn lưu lại chút gì một chút gì đó làm kỉ niệm, bất luận có nên hay không…

Trong kí ức của tôi, hình dáng ngạch nương vẫn rất trẻ trung, dáng dấp mà cho đến tận hôm nay đối với tôi mà nói cũng vẫn là một dấu chấm hỏi. Thường nghe những người lớn cảm thán rằng con người sau độ tuổi trung niên cũng giống như đang chạy trốn vậy…
.

.

.

Đêm thâu của ngạch nương sẽ có chiếc ôm của người yêu chứ?

Góc tường ngạch nương trước đây có từng quét qua, hôm nay con cái nhà ai sẽ ngồi đó chơi đùa?

Ngạch nương còn lại bao nhiêu lo lắng cho tôi? có quan trọng không?

Những cuốn sách của ngạch nương có còn đó không? sau khi mở ra bà sẽ chỉ vào người bạn đồng niên của tôi mà nói rằng “Khi đó từng rất vui vẻ”

Có lẽ nửa đời trước với ngạch nương của tôi mà nói thật sự là đã trôi qua vội vã. Tôi thỉnh thoảng hoài nghi, trong cuộc đời của chính mình phải chăng đã từng xuất hiện con người này, thứ hoài nghi đó chợt lóe lên rồi vụt qua, chẳng đáng để tiếp tục mà cũng không dám tiếp tục nữa. Tôi không biết được rằng tin tưởng một ai đó chung quy là một sự vật có cảm xúc, hay là tin tưởng huyết mạch tương liên? Kí ức còn sót lại trong trí óc tôi không thường xuyên lật lại, nếu như cần thời để lật lại thì cũng rất ngắn ngủi thôi, cũng chỉ vẻn vẹn ngắn ngủi một chút chút như ngày tháng chúng tôi sống bên nhau vậy… Lần gần nhất tôi gặp mặt bà ấy là năm năm trước, theo tiếng vỡ của chiếc bình hoa rơi trên mặt đất vào ngày hôm ấy… Chúng tôi từ đó đã không còn có mặt mũi nào, lời dạy là hoàn toàn không có…

Tôi đã bao nhiêu năm nay rồi chẳng có tâm ý thăm dò tin tức gì của bà cả, thực chất thì tính ra tôi làm như vậy cũng không hẳn là để được biết cái gì, ít nhất trong con mắt tôi bà ấy lạnh nhạt mà chẳng cần phải quấy rầy như thế thôi, chẳng bao giờ oán hận gì bà cả…

Tôi sau khi mỉm cười đã hiểu ra rằng “nếu như bạn chân chính yêu một người thì hãy tặng cho người đó những gì họ muốn, mà không phải mang nhưng gì bạn mong muốn để tặng họ, dù cho những gì người ta mong muốn là bạn vĩnh viễn biến mất đi chăng nữa”

Người phụ nữ này là……… mẫu thân của tôi

(相识)

Quen biết

Tôi không quen gọi mẹ trong văn bản này, bởi chúng tôi cũng chẳng có sự gần gũi đến thế, chuyện cách nhiều năm sau tôi càng quen với việc làm đi ngược với tính cách bản thân gọi bà là “ngạch nương của tôi”.

Ngạch nương của tôi cao 175cm, nặng 51kg (Vào lần cuối cùng gặp bà, bà mang dáng hình cao và gầy gò như trước nay) Những năm tháng đó mức sống sinh hoạt phổ biến của người Trung Quốc khiến sự rèn luyện về chỉnh thể văn hóa của con người ta không được cao, ngạch nương là một ngoại lệ, bà không nói khẩu âm của các bà mẹ khác cùng thời, cũng không mặc những bộ quần áo thùng thình của các bà mẹ…

Hầu như mỗi ngày đều cuộn tròn nằm ngủ, mang những hoa quả tôi ăn đắp lên mặt, cũng chẳng hỏi trước ý kiến của tôi. Cuối tuần hẹn chị em đi ra ngoài mua quần áo để sang thứ hai đi xe bus đến cơ quan làm việc, độc nhất vô nhị một khoản tiền sáng lóe nhận được hàng tháng là sự thỏa mãn của bà. Tôi xem phim hoạt hình ở phòng khách, bà trong buồng ngủ bật nhạc, ngồi trang điểm trước gương, nhàn nhã tập nhảy Rum-ba, waltz…
Tôi: “Mẹ, mẹ nhìn gì thế? cười gì thế?”

Nương: (Mạt bạc tang đoản thiên)
Tôi: “Thế mẹ kể chuyện đi”

Nương: “Mẹ không biết kể, không phải đã mua cho con rất nhiều truyện rồi sao?”

Tôi: “Toàn là chữ, con không thích đọc, mẹ kể đi”

Nương: “Con sao cứ dựa dẫm giống người nhà bố con nhứ thế? Cứ đọc sách là đau đầu”

Tôi: “Thế mẹ hồi nhỏ đã đọc sách rồi sao mẹ? không có ai kể cho mẹ sao?”

Nương: “Ông bà ngoại con đi làm bận tối mắt, bảo mẫu được thuê đến thì không biết chữ, mẹ đều tự mình đọc.”

Tôi rất cảm kích những khi thỉnh thoảng bà ấy vui vẻ thường nói với tôi những gì bà thích, khi tôi chưa đến 10 tuổi bản thân đã có khả năng tự đọc tạp chí, tôi cũng từ bà mà biết đến tên tất cả cách bộ kinh kịch của Mai Lan Phương, biết được rằng Nghi Phổ là một vị vua bất dắc dĩ, hiểu được người con gái xinh đẹp đó mang tên Lý Hương Lan trong những trang sách. Biết được rằng kiểu dáng quá đường hoàng thì nhất định không phải là bộ đồ tốt, biết đươc rằng trước kia Thượng Hải làm số đo giày bằng một nửa của các nơi khác, nhưng hình dáng rất thích hợp…

Nhớ quãng thời gian chừng khoảng 8 tuổi, tôi không biết thế nào nữa, mỗi buổi tối đều chẳng có cách nào đi vào được giấc ngủ, trong lòng đặc biệt sợ hãi. Toàn cảm thấy như bên ngoài cửa sổ có lão bà bà đang nhìn tôi vẫy, cánh cửa có bóng người, tôi nhìn không rõ nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của bà ta. Tôi mỗi ngày đều xin cha mẹ cho tôi qua phòng họ ngủ, mỗi khi họ không đồng ý, tôi có một nỗi sợ hãi xuất phát từ tận nội tâm, tôi sợ thứ cô đơn đối diện với ảo giác về một hồn ma…

Đêm tháng tư, tôi gõ gõ cửa phòng cha mẹ

“Con sợ lắm, có thể vào ngủ trong phỏng được không ạ”

Có lẽ tôi đã quấy rối họ quá nhiều rồi, có lẽ họ đã bắt đầu hoài nghi nỗi sợ hãi của tôi là thật hay giả đây? Đêm hôm đó yêu cầu của tôi bị từ chối… Tôi bị ôm trở lại phòng của mình, họ lấy chăn đắp lại cho tôi cẩn thận.
Ba nói: “Đừng nghĩ ngợi linh tinh, càng nghĩ con sẽ càng sợ hãi… đếm số là ngủ ngay thôi”.(nói xong ba đi trước về phòng ngủ)

Ngạch nương nói: “Con có phải là đặc biệt muốn khiến ba mẹ chia tay sao?”

(Tôi không có trả lời câu hỏi lạnh lùng này của ngạch nương, lấy chăn trùm kín qua đầu)

Ngạch nương là một người phụ nữ luôn sống vì bản thân, tôi chưa từng nghe bà càm ràm về giá cả thực phẩm một lần nào, chưa từng nghe thấy bà ấy tán dóc với người phụ nữ khác về chuyện kinh nguyệt phụ nữ, có lẽ là cuộc sống tươi đẹp trong trái tim bà là những thứ muôn màu muôn vẻ, tuyệt đối không phải chỉ là trải qua ngày tháng yên ổn sung túc. Sau này trưởng thành tôi hiểu rằng kì thực rất nhiều tính nết trời sinh của con người là những thứ mai sau cũng không cách nào giải thích được…

Ngạch nương xem như là người quan trọng nhất lúc nhỏ của tôi, chí ít thì khi đó phát sinh rất nhiều chuyện mà đến hôm nay nhớ lại trong khung cảnh đó đều có hình bóng ngạch nương xuất hiện. nhớ khi tôi vừa mới học tiểu học, mỗi buổi trưa đến cơ quan của ngạch nương cùng ăn cơm với bà. nhớ khi tôi còn nhỏ một chút ba nói rằng ông phải đi công tác rồi, ngạch nương còng lưng ôm tôi đang lên cơn sốt chạy qua chạy lại giữa cơ quan và bệnh viện. Nhớ khi ông nội còn sống đến nhà tôi thường không thích thói quen trang điểm trước khi đi ra ngoài của ngạch nương. Nhớ khi ngạch nương qua dãy kiến trúc kiểu Trường Xuân vào một ngày nói nơi đó có căn phòng của bà khi còn nhỏ. Nhớ khi tôi về nhà khen một dì hàng xóm là một người xinh đẹp nhất, khuôn mặt ngạch nương không vui. Nhớ khi tôi mỗi lần tôi đánh nhau với chị bảo mẫu, ngạch nương đều là người giúp tôi xin lỗi người ta.
Nhớ được rằng ngạch nương nói với tôi “Sau này có chú nào, dì nào cho con đồ ăn vặt, đều không được tự ý muốn, nghe chưa? dù cho khi đó mẹ có cho phép con cầm đi chăng nữa, con cũng phải cảm ơn rồi nói rằng không muốn”

(分离)
Phân ly


Mùa xuân năm đó tôi tròn 10 tuổi, Gió đông bắc đến chậm một chút, cuối tuần nào ba cũng đưa tôi đi công viên thiếu nhi, ngày hôm đó tôi chơi đặc biệt vui vẻ, hẳn là chẳng có một dự cảm xấu gì cả, hôm ấy trời chạng vạng bố đưa tôi trở về nhà, sau đó vội vã đi ra khỏi nhà làm chuyện bận rộn khác…
Ngạch nương: “Hôm nay chơi có vui không? những trò chơi nguy hiểm là ba chơi cùng con phải không?”

Tôi nói: “Không đâu ạ, là mình con, con không sợ đâu”

Ngạch nương: “Thế ba con thì sao, ở dưới nhìn con chơi ư?”

Tôi nói: “Ba ở dưới nói chuyện cùng dì ** ạ”

Ngạch nương: “Dì ấy cũng đi à?”

Tôi nói: “Là sau khi qua cổng mới gặp ạ”
Khi đó ngạch nương không biết hút thuốc, nhưng khi bà nghe thấy những câu trả lời giản đơn của tôi, châm một điếu thuốc thơm, hút một hơi thật sâu trầm mặc hồi lâu rồi ngửa đầu ra sau thở dài một tiếng thả khói thuốc trôi về phía chiếc đèn.

Sau đó trong chúng tôi có người trải qua một sự rối loạn trong nửa năm, những tháng ngày nhỏ giọt từng chút một trôi qua đó khiến tôi sớm đã có sự chuẩn bị cho một con người phải rời xa ba mẹ, kì thực khi đó tôi cũng chẳng đau lòng khó chịu gì, có lẽ là bởi tôi vẫn còn nhỏ, cũng có lẽ là bởi tôi nghĩ rằng sau này tôi sẽ có 2 người cho tôi 2 phần tiền tiêu vặt, cũng có lẽ là tôi mong muốn mãnh liệt có được nhiều gấp đôi không gian tự do riêng, cũng có thể là tôi đã nghe chán tai những câu nói chú đó, dì đó “Ngàn vạn lần muốn khóc xin ba mẹ không chia tay”…

Một tối sau nửa năm, chúng tôi ba người một nhà ăn cơm trong nhà, sự tức giận hòa vào yên lặng, yên lặng hoàn thành như trong truyền thuyết về “Bữa tối cuối cùng”.

Ngạch nương: “Con trai, bố mẹ phải li hôn rồi, con sau này cần phải cố gắng học hành cẩn thận đấy”

Bố tôi: “Con trai, cón thích ở với bố,hay là mẹ con, có tự chọn đi. thực ra thì chẳng có gì khác biệt cả, con nhớ ai thì qua bên người đó, giống như ngày trước ấy, nói nhìn thấy thì có thể nhìn thấy.”

( Khi tôi dự cảm nghe sự tình này lập tức nó đã đến, tôi không biết trả lời lại họ thế nào cả, xoay người quay về phòng, nằm trên giường vì chuyện này mà lần đầu tiên vốn tưởng rằng đau khổ thường không có quan hệ với chuyện khóc lóc)
Ngạch nương: “đừng khóc, con trai. Rất nhiều chuyện người lớn cũng là bất đắc dĩ thôi, nhưng chúng ta đều rất quan tâm con”

Tôi nói: “Thế sau này của con đi qua cùng mẹ à? con quen sống ở đây rồi, không muốn đi”

Ngạch nương: “Con trai, con nghe mẹ nói này. Con phải sống cùng với ba, được chứ?”

Tôi hỏi: “Mẹ không cần con sao?”
Ngạch nương: “Không phải như vậy, mẹ là phụ nữ, hơn nữa mẹ chỉ là làm công ăn lương, có lẽ không có khả năng để con có cuộc sống tốt như bên đây. Xã hội sau này là đặc biệt hiện thực, tương lai của con sau này có rất nhiều chuyện phải cần đến sự giúp đỡ của ba con, con cần phải có quan hệ cảm tình tốt với ba con một chút.”

Tôi nói: “Thế con nhớ mẹ thì làm thế nào?”

Ngạch nương: “Con có thể đến thăm mẹ tùy thích, thật đấy! Con sau này trưởng thành rồi sẽ hiểu mẹ, ông bà ngoại của con đều qua đời cả rồi, con là người thân duy nhất của mẹ, mẹ không nỡ bỏ con lại, nhưng mẹ đã từng thấy có rất nhiều tình cảnh đứa con một lớn lên cùng với mẹ, mẹ không thể nào để con lỡ dở thế này được, mẹ không thể hại con.”
Tôi hỏi: “Nhưng con cái trong gia đình sau khi đã li hôn, đều không sống cùng mẹ sao?”

Ngạch nương: “Mẹ đã khóc, bây giờ chỉ mong làm thế nào mới có thể khiến con sau này được tốt đẹp hơn thôi, hãy tin mẹ.”

……………………….

Nửa tháng sau ngạch nương thu dọn đồ đạc cẩn thận cho tôi, khi bước ra cửa cũng không có tiễn tôi xuống lầu, tuyết ngày hôm đó rơi rất dày, tốc độ chạy chiếc xe vì vậy mà cũng trở nên thật thong thả, tôi ngước mắt nhìn từng bông từng bông tuyết trắng từ trên cửa sổ xe vẽ qua, Tôi chẳng biết lần sau trở lại là khi nào nữa, tôi chưa từng dự cảm rằng cuộc đời mình từ đây sẽ không còn duyên phận trở lại căn phòng đó nữa, tôi không biết rằng dấu vết bánh xe đè lên tuyết phải chăng là đường ranh giới đầu tiên của cuộc đời tôi, tôi không dám ngoái đầu nhìn lại ngạch nương từ phía xa phải chăng là đang đứng trên ban công nhìn theo tôi mãi…..
Sau hôm đó tôi chuyển đến căn hộ rộng 300m ba tôi mới mua trước đó không lâu, tôi ở trên lầu hai, cuộc đời có rất nhiều cái bất đắc dĩ của tôi đã bắt đầu từ căn phòng ngủ trống trải đó… …

(习惯)

Thói quen


Tôi sau khi rời xa ngạch nương, số lần trở về thăm bà gộp lại càng ngày càng trở nên hữu hạn……

Sau khi rời xa tôi cuộc sống ban đầu của ngạch nương tôi thậm chí cũng không quá hiểu hết, tôi nghĩ bà có thể khiến bản thân tự bình tĩnh được, quen với những khi chúng tôi không được rảnh rỗi cho lắm để về bên bà nói với bà về cuộc sống gần đây của tôi…
Ngạch nương có nhiều thời gian hơn dành cho bản thân, vui thú duy nhất là với những vũ điệu của ngạch nương biến thành trò giải trí quan trọng sau khi bà tan sở, bạn bè cảu ngạch nương cũng bắt đầu nhiều lên, khi tôi và ngạch nương gặp lại nhau cả hai nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười, tôi và ngạch nương đều quen với việc để phân li biến thành một kiểu thói quen, chúng tôi để sự nhớ mong của cả hai từ miệng đặt vào trong lòng, chúng tôi để sự lo lắng của cả hai từ sự ân cần thăm hỏi biến thành sự mặc niệm…
Ngày tháng cứ thế dần trôi gần được 3 năm, chúng ta đều trưởng thành hơn trước, đều dần thích ứng hơn với cuộc sống mới của mình, một buổi chiều rất lâu không gặp ngạch nương, nghe một dì nào đó nói ngạch nương sớm đã cưới rồi, hôn lễ phô trương không ít, khách quý chật nhà, đối phương là một cán bộ cấp cao… Tôi chẳng có hứng thú gì, càng chẳng có sự thương cảm, tôi vừa mới biến thành một thanh niên mỗi ngày có quá nhiều điểm nóng cần phải quan tâm, có quá nhiều thứ mới mẻ muốn được biết… Tôi không cho ngạch nương gọi điện thoại, sau này dần dần đã quên đi mất chuyện này rồi…

Tận năm sau ngạch nương gọi điện đến tìm tôi đến chỗ bà ăn cơm, tôi đã cao lên rất nhiều, bước vào không gian tuổi thơ của tôi mà có chút lạ lẫm với ngôi nhà ngạch nương sống.
Ngạch nương: “Lại cao lên rồi sao? mau ngồi xuống đi, chút nữa đưa con đi mua quần áo”

Tôi hỏi: “Tâm tình của mẹ hình như cũng rất tốt nhỉ?”

Ngạch nương: “Đúng vậy, mẹ vừa ở ngoài về”

Tôi hỏi: “Còn ông xã của mẹ? hai người bình thường không sống ở đây sao?”

Ngạch nương: “Mẹ chia tay với ông ta rồi, thoát ra rồi”

Tôi hỏi: “Ông ta có người ở ngoài sao?”

Ngạch nương: “Ông ta có bản lĩnh đó mẹ còn bái phục ông ta một chút, người trong quân khu, cứng nhắc đến tàn nhẫn”.
Hôm đó ngạch nương đưa tôi đi mua quần áo, tương đối sảng khoái như ngày trước, nhớ đến một chiếc áo len trong số đó đã hơn 600 tệ, thời sơ trung với tôi mà nói khi đó là thời khắc đáng quý. Tôi cảm thấy ngạch nương bắt đầu giống như một người bạn rộng rãi, chẳng có gì có thể giấu được bà, cho dù bạn nói với bà bạn làm chuyện gì xấu xa, bà cũng không trách cứ gì bạn, chỉ biết cười sang sảng một chút.
Nhưng tôi nghĩ chẳng ra rằng sau lần đó tôi xa ngạch nương 2 năm, trong hai năm đó những người tồn tại bên tôi đều không có bất cứ lời khuyên nào của ngạch nương. Tôi đến năm thứ 2 mới lo đi tìm kiếm xung quanh những tin tức về bà, tưởng rằng bà nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi… Tôi chạy đến cơ quan của bà, người trong cơ quan nói ngạch nương năm ngoái làm thủ tục tạm thời rời khỏi cương vị công tác rồi không đến cơ quan nữa. Tôi chạy đến gõ của nhà ngạch nương, mỗi lần lớp bụi bặm trên cửa một dày lên chút nữa mà chẳng có người mở ra. Tôi chạy đến hỏi thăm nhà bạn bè của ngạch nương, họ yêu cầu tôi sau khi tìm thấy ngạch nương cũng hãy báo cho họ biết một tiếng.

Sự tình thật giống như tình tiết tìm mẹ trong bộ phim truyền hình vậy, qua 2 năm chẳng có kết quả gì. Khi nghỉ hè người làm trong nhà tôi nhận được một cuộc gọi tìm gặp tôi.
Tôi: “Alo, ai vậy?”

Ngạch nương: “Nghe nói con hỏi cả thế giới tìm mẹ à?”

Tôi hỏi: “Mẹ ở đâu?”

Ngạch nương: “Chút nữa con đến nhà cô Lý tìm mẹ nhé”

Quái lạ, có lẽ nào là tôi lại quen thuộc rồi? tôi không có gì đặc biệt hưng phấn cả, ra khỏi cửa khoác chiếc áo tôi mới mua gần đây lên. Bước vào cửa nhà cô Lý.

Ngạch nương: “Con tìm mẹ làm gì? có chuyện sao?”

(Tôi bị ngạch nương làm cho kinh hãi câu nói cá tính này mười phần rồi, Thấy ngạch nương quần áo chỉnh tề dùng khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm, ánh mắt hơi tỏ ra vẻ người thân bất đắc dĩ nhìn tôi)

Tôi nói: “Không có chuyện gì cả, tưởng rằng mẹ xảy ra chuyện gì rồi”

Ngạch nương: “Sau này phiền các người đừng có điên cuồng tìm tôi như vậy có được không? mọi người đều biết con đang tìm mẹ, ảnh hưởng rất không tốt.”

Tôi nói: “Sau này sẽ không tìm nữa, con phát hiện ra con dư hơi quá nhiều rồi”

Ngạch nương: “Yên tâm được rồi, mẹ có gì là chưa trải qua cơ chứ? có thể xảy ra được chuyện gì được?”

(Biểu hiện ngày hôm đó của ngạch nương giống như một bé gái bôc đồng, rất nhiều năm sau bà mới xin lỗi tôi về thái độ của bà ngày hôm đó. Bà khi đó nói rằng: “Mỗi người đều có những khi sai sót.”

Lần này ngạch nương trở lại là để bán căn hộ, nói với nhau vài câu ngắn gọn được chúng tôi coi như đã lâu gặp lại tính là 2 năm trở lại đây. Tôi không biết ngày mai bà sẽ đi đâu, lí do không hỏi là bởi trong lòng “không được hỏi thăm linh tinh việc tư của người ta”… Tôi không biết khi nào ngạch nương đi, nhưng tôi biết lần li biệt này có lẽ bà vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa, mặc dù tôi không tin biểu cảm vui vẻ trên của ngạch nương lại không có thành phần tác động… Nhưng tôi lặng lẽ chúc con đường đi của ngạch nương sau này mỗi bước bình an, chúng ta đi qua sự trưởng thành độc lập đã không còn cần đến đối phương vì mình mà làm gì nữa cả, nếu còn lo lắng cho nhau, thì làm ơn hãy chăm sóc cho bản thân một chút…

(重逢)
Gặp lại


Vừa trong nháy mắt đã vài năm, Tôi đã lớn lên dưới sự chăm sóc của người cha. Hòa vào cuộc sống thời đại học, tôi không biết thân ngạch nương ở nơi nào, Ngạch nương cũng chưa chắc đã biết tôi đang học tập ở nơi nào. Tấc cả đều tự nhiên tựa như cuộc sống bình thường vốn là như vậy.

Cuối học kì đầu tiên, tôi không sao nói rõ được về cú điện thoại tôi nhận được từ ngạch nương gọi đến.

Ngạch nương: “Là con à?”

Tôi nói: “Vâng, sao mẹ biết được số điện thoại của con? mẹ ở đâu thế?”

Ngạch nương: “Mẹ hỏi chị họ con là cần lấy số, mẹ ở Hải Nam”

Tôi nói: “Thật xa quá, sinh hoạt có quen không?”

Ngạch nương: “Được nghỉ đến chỗ mẹ mừng năm mới nhé, mẹ đã mua nhà ở Hải khẩu rồi”.

Mùa đông năm đó, tôi lần đầu tiên đi Hải khẩu xa xôi, tôi trên tay cầm áo bông bị những cây dừa đầy bên đường hấp dẫn, tôi không biết lần này là đến du lịch hay là đến vấn an ngạch nương nhiều năm rồi không gặp đó nữa… Lần đó dưới sự sắp đặt của ngạch nương tôi được thưởng lãm phong cảnh mỹ lệ của Hải Nam, trải qua một năm mới thật ấm áp hạnh phúc, trừ việc bà đã thẳng thắn với tôi về “sau hai lần thất bại trong hôn nhân bản thân muốn thay đổi môi trường để cho bản thân có được sự khởi đầu mới”. Chúng tôi khi đó đã không nói chuyện nhiều về những chuyện đã qua, không có quá nhiều cảm khái về những chuyện cũ, ước ao được vui vẻ khỏe mạnh, cuộc sống sau này sẽ càng tốt đẹp hơn.

Trong nhà ngạch nương thường có một thúc thúc nho nhã ôn hòa, cách ngày lại đến nhà ngạch nương thăm 2 người chúng tôi, lần nào cũng mang theo một ít hoa quả, sau đó mời tôi và ngạch nương đi đến một nhà hàng tương đối đặc sắc ăn cơm. Giữa ngạch nương và ông ấy tràn đầy sự ăn ý, giống như người nhà mà có chút tùy ý của bạn bè, giông như bạn bè mà có chút thân tình của người nhà. Tôi không hỏi về chuyện của họ, có lẽ là tôi đã gặp phải nhiều lần li hợp thật muôn hình muôn vẻ rồi, có lẽ là tôi đã hiểu được rằng chỉ cần giữa người với người có thể tặng cho đối phương niềm vui thì tất cả còn lại đều không còn quan trọng nữa… Nhưng thật ra một ngày thúc thúc đó đưa tôi và ngạch nương đi KTV, chúng tôi mấy người hát hò vui vẻ, vì vui vẻ nên chúng tôi đều đã uống một chút rượu vang đỏ, trong trạng thái ngà ngà say, thúc thúc này đã chủ động nói với tôi.

Thúc thúc: “Chú phát hiện ra cháu là một chàng trai đặc biệt hiểu chuyện”.

Tôi nói: “ A…A, cháu thế nào chứ?”

Thúc thúc: “Con trai, khi chú còn trẻ ở quê đã quen biết mẹ cháu rồi, không nghi ngờ gì việc chú và cháu đều rất yêu cô ấy, nhưng có thể là không có duyên phận cuối cùng đã không ở bên nhau, năm 1988 chú đến Hải Nam công tác, đến tận năm ngoái mới hẹn hò với mẹ cháu, tuy rằng 20 năm mọi người đều trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chú đối với mẹ cháu vẫn là luôn luôn yêu thương”
Tôi nói: “Cái này cháu đã biết”

Thúc thúc: “chú nghĩ rằng cháu cũng biết chú là người có gia đình, bà xã chú không có văn hóa cao siêu gì, nhưng cô ấy đã cho chú 2 đứa con, đứa cả cũng bằng tầm cháu, đứa thứ hai đang học trung học. Nên chú có lẽ hiện tại chẳng có biện pháp…”

Tôi nói: “Cháu hiểu, cảm ơn chú đã chăm sóc cho mẹ cháu, thật sự cảm ơn chú”

Sau đó, trong hai năm có liên lạc khá nhiều lần với ngạch nương của tôi, mặc dù mỗi năm chỉ có thể gặp trên dưới một hai lần, nhưng hầu như chúng tôi mỗi tuần đều gọi điện thoại đường dài, nói chuyện về những sự việc mới xảy ra, ngạch nương cũng thường hỏi tôi có cần tiền tiêu vặt hay không? chỉ cần tôi thích gì ngạch nương sẽ ngay ngày hôm sau mang tiền gửi vào thẻ của tôi, rất là hào phóng rộng rãi. Thái độ cũng không giống như gia trưởng quá nghiêm khắc, dường như rất giống với một người bạn tốt thường xuyên thích tặng quà cho bạn vậy…

(诀别)
Ly biệt


Mừng vui trước sự trôi đi những phút cuối cùng của năm cũ, một thế kỉ mới đã bắt đầu như vậy đấy, tôi đợi chờ mọi điều đều sẽ tốt đẹp trở lại trong thế kỉ mới này, tôi đã có được một căn hộ cho riêng mình ở Bắc Kinh, trong lòng đã khuyết đi cảm giác phiêu bạt, chung quy là do bản thân tự ăn mừng đã có được cảng che mưa chắn gió thuộc về mình, mặc dù trên cảng ấy chỉ có mình tôi canh phòng. Nhưng nguyện ước về thời đại mới khiến những người sinh ra ở thế kỉ trước chúng ta mang những mỹ mãn của cuộc đời rời xa thế kỉ cũ này.

Trong điện thoại ngạch nương thường nói với tôi Hải Nam bây giờ không gian phát triển rất nhỏ, triển vọng kinh tế rất kém… Mỗi lần đều biểu hiện ra những hoài niệm đối với Đại Lục, bà nói “hoài niệm môi trường Đại Lục, nhân văn của Đại Lục, hơi thở cuộc sống Đại Lục. Còn về vấn đề tình cảm tôi chung thủy rằng không hỏi han nhiều, tôi tin rằng ngạch nương là người phụ nữ vĩnh viễn hiểu rõ bản thân đang làm chuyện gì. Tôi chỉ cần tin tưởng vào bà . Khởi đầu tháng 1 năm 2000 ngạch nương trong tuyết bay dày đặc mang hai xe hành lí đến Bắc Kinh, tạm thời ở lại nhà tôi. Lần trở về này của bà đã hạ rất nhiều quyết tâm, mang theo mọi thứ mà bà có/ bán hết bấy động sản bà có ở Hải Nam.

Có lẽ là tôi và ngạch nương xa nhau quá nhiều năm rồi, còn những năm tháng này chính là thời kì hai con người trưởng thành của chúng tôi, những nhận thức về nhau của cả hai chúng tôi là rất dễ thể hiện ra ngoài, sự quan tâm về nhau là bản năng của chúng tôi, nhưng cũng không đủ hiểu về nhau. Chúng tôi hiểu nhau, mà không cách nào thích ứng được nhau. Chúng tôi đã thể nghiệm những bao dung, mà không cách nào làm trái lại thói quen sống của bản thân…

Trong vòng sau nửa tháng chúng tôi hàng ngày cãi nhau, đều là vì những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt, luôn luôn mắng chửi nhau bằng những câu nói mang nhiều tổn thương, khi kích động dép lê bay tứ tung trong phòng, đồ thủy tinh vỡ từng khối từng khối.

Có lẽ đó là ở căn phòng của tôi, có khi tôi đang lúc không chú ý nói ra những lời có thể làm tổn thương sâu sắc đến trái tim bà… Một lần sau khi chúng tôi cãi nhau tôi nói ra những câu tương tự như “đây là nhà của con”.
Hôm đó thời tiết u ám, chúng tôi cãi nhau xong ngạch nương lặng lẽ đi về phòng, hồi lâu cũng không thấy bước ra. Một lúc sau tôi ý thức được rằng lời nói của bản thân có lẽ có chút quá đáng, lẳng lặng mở cửa phòng bà ra thì thấy ngạch nương nhoài người nằm trên bệ cửa sổ nhìn ngắm những bông tuyết còn đọng lại ngoài cửa sổ, vẫn không cử động nhìn lại phía tôi.

Tôi hỏi: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa”

(Ngạch nương không trả lời gì, vẫn nhìn ra bên ngoài của sổ như cũ. Tôi vẫn đứng ngoài cửa nhìn dáng bà từ đằng sau)

Tôi nói: “Mẹ…”

(Lúc này tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào, âm thanh đó bị ngạch nương dùng sức khống chế đến mức hầu như nghe không ra, đó là lần đầu tiên tôi thấy ngạch nương khóc trong vòng 10 năm nay. Tuy cái tôi nhìn thấy chỉ là phía lưng bà, nhưng có thể cảm nhận được nước mắt của ngạch nương như giọt suối nguồn quanh co chảy về tận đáy lòng mình… vài phút)
Ngạch nương: “Mẹ không trách con”

(Vừa dứt lời, ngạch nương khóc lên thành tiếng, âm thanh đó đã đủ khiến con người ta đau lòng cả một đời, Bà dùng những nỗ lực trong tiếng nức nở muốn nói lại với tôi, mà mỗi lần mở miệng đều bị nước mắt rơi không khống chế được ngắt lời…)

Ngạch nương: “Mẹ không biết ngày mai mẹ đi đâu… Mẹ cảm thấy bản thân không nhà trở về”

Khi viết được đến đây, nước mắt tôi không tự kìm nén được mà rơi trên bàn phím đang gõ, Tôi không dám nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó. Bất luận sự lựa chọn cuộc sống của người phụ nữ ở trước mặt tôi này phải chăng là chính xác, bất luận tình thương của một người mẹ mà bà ấy dành cho tôi phải chăng có thể cân đong ra được là bao nhiêu… Khi một người phụ nữ đã bất lực, rơi lệ trước mặt bạn nói rằng “bà không biết ngày mai bản thân đi đâu, bà đã không nhà để về”, bạn làm sao chịu đựng được phần cõi lòng xót xa này? Bà ấy là mẫu thân thân sinh của tôi…

Một tuần sau ngạch nương mua một căn hộ cho bản thân và chuyển đu… Tôi chỉ từng đến căn hộ mới của bà một lần.

Lần đầu tiên vẫn không cẩn thận làm vỡ chiếc bình hoa màu trắng trên bàn của bà.
Lần thứ hai khi đến căn hộ mới của bà, đã không có người mở cửa nữa, hàng xóm đối diện bước ra nói với tôi rằng “Người phụ nữ sống ở đây mang theo hai cái vali rời đi rồi, nói rằng đi nơi khác, không nói rằng khi nào quay lại”
Lần thứ 3 đến là sau đó một năm, hàng xóm đối diện nói với tôi “Người phụ nữ sống bên đó một năm chỉ quay lại có một lần, giá trị của căn hộ này tăng rất nhanh, bà ấy tháng trước đã bán đi rồi, bán sang tay lời mười mấy vạn”
Quãng thời gian đó chúng tôi sống cùng nhau được một tháng, Tôi ban đầu từng tưởng rằng từ đó về sau chúng tôi sẽ giống như đại bộ phận mẫu tử cùng nương tựa vào nhau… tưởng rằng… tưởng rằng… Chưa từng nghĩ rằng đó có lẽ là một tháng sống cùng nhau cuối cùng trong cuộc đời chúng tôi.

(纪念)
Kỉ Niệm


Từ đó trở đi, tôi không có liên lạc gì với ngạch nương, không có ai biết được ngạch nương đã đi đâu, không có ai biết được số điện thoại của ngạch nương, không có ai biết được ngạch nương vẫn khỏe chứ…… Tôi cũng không tìm hiểu tung tích của ngạch nương nữa, lời khuyên răn đã 5 năm trôi qua hoàn toàn chẳng có gì… Lịch đã chạy đến năm 2006.

Nhiều năm trở lại đây chưa từng tận lực suy nghĩ về bà, với tung tích của bà truyền đến những người bạn bè của bà cũng không thể xác định, có người nói rằng có một ngày nhìn thấy ngạch nương ở cửa hàng mắt kinh ở thành phố nào đó mua chiếc kính mát màu cà phê, mái tóc búi tròn đằng sau đầu, tôi tin rằng đó là ngạch nương… Có người nói rằng ngạch nương lấy một bác sĩ khoa mắt, thông tin cuối cùng là nghe kể lại càng không chính xác, tôi hy vọng đó là ngạch nương…

Có vài lần trong giấc mơ ngạch nương đã xuất hiện, trong mơ bà và tôi gặp mặt khi đi vô tình trên đường, bà đã vội vàng né tránh…

Năm nay trước tết một ngày tôi nhận được cú điện thoại tạm biệt năm cũ của chị họ tôi.

Chị họ: “Chị quãng thời gian trước gặp mẹ em ở cửa hàng bách hóa”.

Tôi hỏi: “Bà ấy hiện giào đang sống ở đâu? thế nào rồi?”

Chị họ: “Mẹ em không nói với chị, chin hỏi bà ấy xin số điện thoại, bà không cho. Chỉ lưu lại một số điện thoại của chị thôi, nói rằng có việc thì sẽ cho chị biết”.

Tôi hỏi: “Chị, mẹ em có nói đến em không?

Chị họ: “ Bà ấy nói chị nhắn lại với em”

Tôi hỏi: “Nhắn lại những gì?”

Chị họ mang nguyên văn câu nói của ngạch nương tôi nói với chị nói lại với tôi, nội dung là:

“Con người đều có sinh lão bệnh tử, trên tay dì vẫn còn được một ít tiền, nếu như dì sớm chết đi rồi, dì cho con biết, con giúp dì mang tài sản giao cho con trai dì, nó là người thân duy nhất của dì trên đời này. Dì không tìm gặp con trước, các con cũng không cần tìm dì, cứ sống cho thật tốt, dì vẫn khỏe mạnh.”

Tôi nói: “Chị, em biết rồi”

Đặt điện thoại xuống, tôi linh tính rằng tôi vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại ngạch nương nữa rồi, sự gặp gỡ của kiếp này chỉ có thể xuất hiện trong mảnh hồi ức loang lổ đó.

Tết 1.6 sắp đến rồi, ngày tết này sớm đã chẳng có quan hệ gì với tôi rồi… Tôi chỉ nhớ khi tôi còn nhỏ, ngày tết của mẹ vẫn chưa thịnh hành ở Trung Quốc, rất nhiều người đều không biết có sự tồn tại của ngày lễ này, mà ngày tết nhi đồng 1.6 là ngày tết có tôi và ngạch nương cùng nhau hạnh phúc nhất, thầy giáo luôn hỏi:

”Tết thiếu nhi 1.6, mẹ có đưa các em đi công viên không?”

(多年前)
nhiều năm trước


”Tôi không nhìn ra phía xa từ khung cửa sổ. nhưng có thể cảm thấy được màu sáng tỏ của ánh trăng đêm đó. Tôi ngồi ở bên giường dốc toàn bộ sức lực bản thân ngưng lại nhìn đôi mắt của ngạch nương, chỉ muốn mang dáng hình của bà dày công in vào trong đáy mắt, rất sợ có ngày khi tìm về kí ức gương mặt bà đã trở nên nhạt nhòa”

Dòng văn này cho tôi những dũng cảm cả đời theo đuổi người ấy của tôi

Spoiler Chương 2:

“Anh làm gì vậy? nhanh quá đấy, thế này.”

“Cậu không thích tôi sao?”

“thích cũng không thể lần đầu tiên đã… đã…”

Cuối cùng bạn đã xong nhiệm vụ =))

Từ chương 2 sẽ chia part, chỉ chương 1 là ngoại truyện nên mình muốn dứt một lần cho xong :) )


2 nhận xét:

  1. [rei]nói....
    Ta chả hiểu sao mợ lại bảo ta ko cần đọc chap 1 cơ chứ, ta thấy nó rất hay mà! /:)
    Ta không chỉ đọc fic bằng tình tiết, đôi khi ta cũng thích những cái lãng đãng thế này. Nhưng cái chap này mợ dịch lại chẳng thể gọi là lãng đãng hoàn toàn, mà bản thân chỉ 1 chap này thôi cũng đủ làm nên 1 câu chuyện mà ta thích rồi... Có lẽ vì cái chủ đề này....

    Ta thích giọng dịch của mợ, và cả cái cảm quan góc nhìn của đứa viết hồi kí này. Nó nói về đời mình, mà cứ như đang đứng ngoài quan sát một ng nào khác vậy, đôi khi ta thấy nó lạnh lùng ...

    Nhưng ta vẫn thấy tình cảm của nó với ng mẹ là ko gì so sánh được...

    Nên ta thích, thật sự thích...

    PS: dù sao, ta cũng sẽ làm beta cho mợ, dù mợ có muốn hay ko! 3lol3
    Mợ chấm câu chả viết hoa gì cả! lol

    Trả lờiXóa
  2. Ôi!

    Ta phải nói ta sợ những cái truyện như thế này. Nó khiến ta có cảm giác rất nặng nề và u ám. Dù cho lối viết văn của nó có cảm giác nhẹ như gió thoảng mây bay. Nói ra tất cả những gì mình trải qua, đau đớn có, vui vẻ hạnh phúc có mà cứ nhẹ bẫng như thế, cứ như thể là một lời thì thầm bâng quơ, sực nhớ đến vậy thôi.

    Ta sợ cái cảm giác mình có thể nắm trong tay đc mà lại ko nắm, cứ hững hờ lặng lẽ vậy thôi. Ta sợ cái thái độ của bạn nhân vật chính. Ta không hiểu pama bạn ấy chia tay bạn ấy khóc là vì lý do gì, là bi thương cho mình hay chỉ là tự dưng muốn khóc.

    Dù sao đi nữa thì cái chap 1 này cũng cho ta cái cảm giác bạn nhân vật chính này đau đớn và dằn vặt dù cho bạn ấy nói vs thái độ thản nhiên như thể mọi thứ xảy ra là tự nhiên và bạn ấy dùng mắt mình để ghi nhận mọi thứ tự nhiên như bản thể vậy thôi.

    Thực sự là ta đã đọc chap 1 này rất chậm cùng một lô nhạc nền là piano nên tâm trạng cũng ko sáng sủa gì lắm. Nhưng thực sự là dù có sợ ta vẫn đọc ko dứt ra đc mà chả hiểu tại sao 3haizz3

    Trả lờiXóa