Part 1
Viết tháng 8 năm 2006
Buổi đầu khai lập thiên địa, thời gian tạo nên lịch sử, lịch sử còn đọng lại những hồi ức, hồi ức lại bị thời gian làm phai nhạt đi...
Tôi từng mang câu chuyện này đốt cháy cả thân thể mình trước những hồi ức.
Tôi mang khung cảnh còn sót lại trong tận đáy lòng đằng sau những lãng quên viết vào đây.
<初遇>
Lần gặp gỡ đầu tiên
Tiêu: “Diễn viên nữ chính cũng không đến nỗi nào!!!”
Tôi: “Cậu thấy tôi thế nào?”
Tiêu: “Cũng được, a!”
Đĩa DVD phát bộ phim điện ảnh Hàn Quốc khá thịnh hành năm nay “Sắc tức thị không”(Sắc đẹp là vô nghĩa), chúng tôi hai người ngồi trên chiếc sofa trắng dán mắt vào xem phim, đều cảm thấy có những nội dung trong lòng hiểu không hết nhưng không nói ra với nhau... Sau 10 phút hai chúng tôi ngồi trong phòng ngủ của tôi.
Tiêu: “Anh làm gì vậy? Nhanh quá đấy, thế này.”
Tôi: “Cậu không thích tôi sao?”
Tiêu: “Thích cũng không thể lần đầu tiên đã... đã...”
(Khi cậu đang ấp úng, tôi lấy đôi môi mình áp lên môi Tiêu, đôi tay thành thục ở nửa dưới thân thể đang lưỡng lự
Tôi: “Nếu không thì thế nào?”
Tiêu: “Tôi vẫn chưa hiểu hết anh!”
Tôi: “Tôi bây giờ không phải là đang để cho cậu tìm hiểu sao?”
Tiêu: “Con người anh sao lại thế này chứ? Tôi xấu hổ lắm...”
(Nói xong câu này thân thể Tiêu đã không một mảnh vải nằm trên giường của tôi, cũng đồng thời thân thể cậu bị cả người tôi đè xuống.)
Tiêu: “Đừng làm chuyện đó có được không? Tôi sợ đau lắm, thật sự rất sợ...”
Tôi: “Không được, dù sao sau này cậu cũng phải thích ứng mà.”
Tiêu: “Anh nói gì thế? Anh sao lại đùa dai thế chứ?”
Tôi: “Cậu không tin tôi phải không? Cậu thấy tôi giống loại người nói lời mà không tính toán sao?”
Tiêu: “Anh sao mà biết được tôi phải tin tưởng anh chứ?”
Tôi: “Thì rõ như ban ngày rồi còn gì, cậu tình nguyện để tôi đè cũng không chạy đấy thôi, đừng mâu thuẫn thế nữa, không có lừa cậu đâu.”
(Trong vòng 10 phút chúng tôi làm rất nhiều thử nghiệm, không có kết quả...)
Tôi: “Cậu trước đây chưa từng làm qua sao?”
Tiêu: “Có một lần, không thành công.”
.....................................
Tiêu: “Ôm anh đi ngủ chắc chắn cực kì thoải mái nhỉ?”
Tôi: “Tôi đi ngủ không thể để người khác chạm vào, nếu không không ngủ được.”
Tiêu: “Ha ha...”
Tôi: “Bất quá cậu có thể ôm tôi lúc tôi đã ngủ say.”
Tiêu: “Thế anh chẳng phải là không ngủ được à?”
Tôi: “Thế thì không ngủ nữa.”
Ngoài song cửa, con đường chen chúc ồn ã hàng ngày hôm ấy yên tĩnh một cách dị thường, ngay cả ô tô trên đường cũng rất ít, bởi trong không khí đã ngập tràn một loại bệnh độc truyền nhiễm mang tên là “Phi điển” (Sai chuẩn mực), có lẽ cần phải lấy toàn bộ người người Bắc Kinh giấu đi vẻ mặt bất an đằng sau những chiếc khẩu trang màu trắng. Chúng tôi tiếp tục lấy cái DVD “Sắc tức thị không” vừa rồi đó tiếp tục xem hết, đến khi gần hết phim. Tôi đưa ra chủ ý buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tiêu nhìn tôi đề phòng rồi gật gật đầu.
Xe taxi dưới lầu ít đến đáng thương, chỉ có vài chiếc taxi đen đỗ bên đường.
”Đến Nhị Ngoại bao nhiêu tiền?”
"30 tệ"
“Mẹ nhà anh có biết bật đồng hồ đo mới hết 12 tệ không thế?”
Tiêu: “Ôi trời, Anh đừng cãi nhau với họ, chúng ta qua bên kia đường đợi thôi!”
Tôi: “Thì không phải như nhau sao? Cậu vẫn là sốt ruột về mà?”
Chúng tôi ngồi trong nhà hàng mới bắt đầu chính thức giới thiệu với nhau, tôi chọn món theo thói quen, khẩu khí nói chuyện trở nên nghiêm chỉnh, trong năm ba câu lại mỉm cười ngượng ngùng.
Tôi: “Cậu tại sao không ăn cá?”
Tiêu: “Ba tôi làm đại lí thủy sản, tôi không thích ăn cá. Tôi chụp một tấm ảnh cho anh được không?”
Tôi: “Tôi xem, chiếc điện thoại này chẳng phải bây giờ vẫn bán 4800 tệ sao? Cậu thật là theo kịp trào lưu?”
Tiêu: “Tôi... à... ừ...là ba tôi mua cho.”
Nói chuyện từng câu từng câu thế mà đã qua 2 tiếng đồng hồ. Bước ra đến con đường yên tĩnh bên ngoài nhà hàng dường như chỉ còn hai người chúng tôi, chúng tôi thử hỏi cả hai bình thường có cần liên lạc hay không. Nói đến từ ngữ mấu chốt này cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, cười lúng túng. Dường như tất cả những chuyện của ban ngày đều chưa từng phát sinh, cứ như cả hai đều là hai đứa học sinh trung học ngây thơ...
Tôi: “Bắt chiếc xe này nhé!”
Tiêu: “Em đợi xe bus được rồi.”
Tôi: “Đừng tiết kiệm quá thế, thời đại này rồi mà. Lại đây, anh đưa em ít tiền, Coi như anh đã đưa em về nhà rồi!”
Tiêu: “Không cần, thật sự không cần mà. Anh về đi, em lên xe đây.”
Tôi: “Về đến nhà nhắn tin lại cho anh đấy, để anh khỏi lo lắng.”
Tiêu: “Anh thật sự sẽ vẫn nhớ em sao?”
Tôi ngắm khuôn mặt cậu ấy, gật đầu một cái... thì đã là cái ngày “ôn dịch” hoành hành đó tôi quen biết Tiêu như thế. Từ đó về sau bắt đầu chuỗi “duyên phận” đầy ắp hoan lạc cùng với đau khổ, cảm động cùng với thù hận...
Sau này, chúng tôi đều không mang những hồi ức của lần gặp gỡ này đặt vào đáy lòng, không biết được rằng cả hai cũng chưa phải đến mức như Thiên lôi gặp gỡ Địa Hỏa, hay là tồn tại trong chúng tôi khi đó có thứ dự cảm bất thường? Dự cảm lại bước trước một bước nên quan hệ sẽ trở thành nghiêm túc. Nghiêm túc có lẽ là chúng tôi đều không có sự chuẩn bị... Cứ như vậy thời gian một tháng đã trôi đi, nếu như không dồn tâm trí nhớ đến cũng không thể cứ nhớ đến con người của ngày hôm đó...
Buổi chiều tôi mệt mỏi bật máy tính, Cơn gió ấm áp của tháng năm từ ngoài cửa sổ thổi vào bàn phím máy tính của tôi. Cậu cũng đang online...
Tôi: “Sao không liên lạc với anh?”
Tiêu: “Anh cũng thế đó thôi, vẫn còn nhớ đến em à?”
Tôi: “Làm gì mà không nhớ được.”
Tiêu: “Em nghĩ anh nhất định là loại người chơi xong rồi tính đó.”
Tôi: “Em giờ đang làm gì vậy?”
Tiêu: “Cũng chẳng làm gì cả, ở nhà, ngày ngày ra ngoài chơi.”
Tôi: “Ngày ngày chơi? Có đủ tiền tiêu rồi à?”
Tiêu: “Không đủ, mới nói là em nên tìm một người lớn tuổi, có thể chiều chuộng em mới được.”
Tôi: “Sao không tìm anh?”
Tiêu: “Em rất thích anh, nhưng anh quá trẻ, làm sao có thể nuôi được em.”
(Tôi không trả lời cậu ấy ngay câu nói này. Khi ấy trí não tôi một khoảng trống rỗng... Tất cả mọi tình tiết trong lúc đó đều là không nên nghĩ ngợi thêm như thế.)
Tôi: “Anh sẽ nuôi em. Em có tin không?”
Tiêu: “Việc gì phải tốt với em đến thế?”
Tôi: “Ngày mai gặp!”
Tôi cứ như có ma dẫn lối, quỷ dẫn đường hứa hẹn với cậu ta, không biết lí do vì sao. Tôi chưa từng quá nghiêm túc, cậu ta chắc cũng không cho là thật.
〈半月〉
Nửa tháng
Ngày gặp mặt là một buổi trưa trời đầy mây, khi cậu ta thấy tôi liền kinh ngạc với việc vì sao tôi phơi nắng đen đến thế, tôi nói với cậu rằng tôi đi bơi hàng ngày, tận lực bôi rất nhiều dầu ô liu để đổi lấy một thân hình màu đồng cổ, tự mình thỏa mãn rằng có thể làm cho bản thân đen như ý nguyện. Khi đó lần đầu tiên tôi tường tận nhìn kĩ cậu thế này, cực kì tường tận. Có lẽ biết rằng bản thân có thể những ngày sau này sẽ ở bên cạnh con người này, mặc dù chúng tôi còn chưa yêu đương giống như lẽ thường... Nhưng trong lòng tôi quá trình yêu đương thực chất là thứ không cần thiết. Tình yêu chẳng qua là bạn nhìn đến một người, cậu ta cũng nhìn đến bạn, sau đó các bạn ở bên nhau... Sự tình lẽ nào không phải là thật đơn giản sao?
Chúng tôi hôn nhau trong thang máy, cậu nói: “Chờ một chút, trong tháng máy có camera”. Tôi ngước đầu đối diện với chiếc camera làm một cái mặt quỷ, tiếp đó ở trong phòng diễn ra những chuyện đương nhiên nên diễn ra...
Tiêu của Khi đó đơn thuần giống như một chú thú cưng nhỏ, ấn tượng đó thấm vào trong trí óc tôi thật sâu thật sâu. Thế nên, sau bao nhiêu năm sau qua đi, tôi lại gặp cậu biến thành điên cuồng ngây ngốc của ngày hôm nay làm tất cả những hoài nghi xuất hiện sai vị trí, hoài nghi rằng đây phải chăng là con người e lệ của hồi đó? Khi gom góp lại có phải là quá đổi thay? Hay con người đó phải chăng chỉ tồn tại trong tưởng tưởng của tôi mà thôi.
Cuộc hẹn mỗi ngày chúng tôi nói về rất nhiều vấn đề rất hiện thực tế, khi đó những lời nói của cậu đối với tôi đều chẳng đáng chú ý, cho rằng chuyện của cậu toàn là chuyện nhỏ. Cậu nói lí tưởng của cậu là vĩnh viễn không cần đi làm, sống nhàn nhã rong chơi. Tôi đều nói vui trong lòng, con người này thật là đơn giản... Cũng nói với cậu rằng: “Dù sao em có đi làm cũng kiếm chẳng đáng bao nhiêu tiền, nên cũng chẳng cần phải làm gì cả”. Khi đó tuổi đời của chúng tôi quá nhỏ, tất cả không có gì nhiều kế hoạch cho tương lai, coi hạnh phúc nhất thời hơn hết tất cả.
Rất nhanh tôi thẳng thắn bàn với cậu dọn đến nhà tôi sống, cậu do dự một chút.
Tiêu: “ Con người mẹ em anh không biết được đâu, rất phức tạp, trong nhà em chỉ có một mình mẹ, nếu như em đi rồi bà sẽ cô đơn."
Tôi: “Cũng không phải là sẽ không về nữa mà, cùng ở trong một thành phố em sống ở cả hai bên.”
Tiêu: “Thế gian này ngoài mẹ ra chẳng có ai chịu đựng được em, thật đấy!”
(Câu nói là tôi khi đó nghe mà không sao hiểu được, trong vài năm sau tôi cuối cũng hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, cũng đồng ý đúng như vậy.)
Tôi: “Thế ba em?”
Tiêu: “Li hôn rồi, em đã mấy năm không gặp ông ấy rồi!”
Tôi: “Điện thoại của em là...”
Tiêu: “Đều là do một anh tên là Kiệt theo đuổi em, em cũng chưa từng đáp lại, chiếc điện thoại này là ngày trước anh ta tặng, anh ta hiện nay vẫn còn đến nhà em, nhận mẹ em làm mẹ nuôi.”
Tôi: “Thế em giờ chuyển đến nhà anh, phải nói thế nào với anh ta?”
Tiêu: “Không cần quan tâm đến anh ta, nói trắng ra em và anh ta chẳng có một chút quan hệ gì, cùng lắm thì trả lại anh ta những thứ anh ta đã cho em."
(Tôi cũng từng mơ hồ với cuộc sống đùa cợt bên ngoài, hoàn toàn có đủ lí giải đây là câu chuyện như thế nào. Cũng không để ý quá nhiều, còn rất tự tin cho rằng sau này những con người đó đều không có cơ hội nào rồi.)
Tôi: “Thế em vào nhà lấy đồ đạc, anh đợi em ngoài cửa.”
Trong đêm hôm đó, bầu trời vừa mới đổ cơn mưa tầm tã. Trên đường đưa cậu về nhà nội tâm của tôi an tĩnh lạ thường, chẳng có phấn khích như mọi khi. Tôi hoài nghi bản thân lựa chọn như vậy phải chăng là chính xác? Luôn nói rằng gặp nhau dễ ở chung khó, dù sao tôi chưa từng có cuộc sống chân chính mỗi ngày cùng nhau với một người nào đó cả. Không biết đó sẽ là kết cục ra sao. Không biết được mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy một khuôn mặt của cùng một người là cảm giác gì. Không biết hai thằng con trai phải chăng khóa cửa lại cũng muốn được như những cặp vợ chồng bình thường “lông gà vặt tỏi” như thế...
Buổi sớm sau đêm đầu tiên...
Tiêu: “Ai động vào đống kem dưỡng da của em rồi?”
Tôi: “Là anh, mấy thứ đó anh dùng thử một chút.”
Tiêu: “Thế lọ này cho anh luôn, em sẽ đi mua lọ mới.”
Tôi: “Vì sao? Con mẹ nó, em có ý gì chứ?”
Tiêu: “Chẳng có ý gì hết, em chỉ đặc biệt không thích người khác chạm vào kem dưỡng da của em thôi, mẹ mình chạm vào em cũng giận.”
Tôi: “Mẹ kiếp, tôi cho cậu biết cái bản tính cậu, suy nghĩ của cậu tốt nhất hãy linh hoạt một chút, kem dưỡng da trong cả cuộc đời cậu dùng có thể đều là tôi trả tiền! Cậu tốt nhất đừng có quá nhiều tật xấu đến thế với tôi!"
Tố chất thần kinh của cậu ấy và tật xấu của tôi vào buổi sớm hôm ấy bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà thể hiện ra. Cũng may chúng tôi nhanh chóng không xảy ra chuyện gì...
Quãng thời gian đó, chúng tôi hai người vừa mới bước đi cùng nhau, có quá nhiều, quá nhiều thứ không thích ứng được. Đều là vì một chút khuyết điểm nhỏ trong cuộc sống mà nói ra những tranh cãi ngông cuồng, may là vừa mới ở bên nhau lửa tình cũng đủ để đốt cháy thành tro những va chạm này trong sinh hoạt, chúng tôi giống như hai đứa trẻ vừa mới làm bạn với nhau vậy. Mỗi ngày đi đến một nơi du lịch, mệt rồi thì ở nhà tạm nghỉ một hôm, ngày khác lại chạy đi chìm đắm đẫy một ngày trong những trò chơi. Niềm vui của thế giới hai người khiến cho chúng tôi quên hết những thứ còn lại, tưởng rằng cuộc sống vốn là nên vô tư tự tại thế này, tương lai rồi cũng sẽ như thế...
Nguyệt Minh: “Bạn cậu thật đáng yêu!”
Tôi: “Trước khi cậu bước vào chúng tôi vẫn còn cãi nhau đó.”
Nguyệt Minh: “Vì sao thế?”
Tôi: “Trên mặt cậu ấy mọc mụn, mình cho cậu ấy lấy ít phấn phủ che đi trước khi cậu đến, cậu ấy bảo càng phủ càng mọc mụn, mình nổi giận ném kem dưỡng da của cậu ấy từ lầu bảy xuống rồi”.
Nguyệt Minh: “Cậu sao mà độc tài đến thế hả cậu? Kem dưỡng da ném đâu rồi? Mình đi nhặt lại.”
Tôi: “Mình đã nhặt lại rồi, bên trong hộp còn may là có bọc nhựa, không vỡ. Nếu không mình còn phải mua lại cho cậu ấy.”
Nguyệt Minh năm đó dùng ánh mắt của người mẹ hiền nhìn cái miệng rách của tôi cười ngoài mà trong không cười ấy...
Nguyệt Minh: “Sau này cậu ấy lại cãi nhau với cậu thì cậu sẽ coi như cậu ta thối lắm, đừng có tức giận với cậu ấy..."
Tiêu Dương: “Không có gì, vợ chồng mới cưới còn chưa thích ứng được.”
Nguyệt Minh lần đầu trong đời được nghe câu nói giới tính lẫn loạn xuất phát từ miệng của một thằng con trai. Buồn cười nhiều đến mức không biết làm sao đỡ được lời đối đáp này...
mợ mợ mợ!!!!!!!!!!!!!!
Trả lờiXóamợ post chả nói với ta a! T^T
ta tem trc đã, đọc sau, chiều nay còn đi học! 3if3
mợ! 3if3
Trả lờiXóata thích fic này a, dù nó còn chưa đến đâu!
lúc đầu đọc chap này ta hơi bị bất ngờ, vì chap trc là câu chuyện với ng mẹ, sang chap này đã là câu chuyện với Tiêu.
hơi nhanh...
PS: ta đã edit vài cái dấu câu cho mợ, với viết hoa thôi!^^
Thực tình, đọc xong chẳng bik comt sao cho nó phải đạo nữa.
Trả lờiXóaTình tiết truyện, vik cứ như hiển nhiên nó thế ấy, chậm rãi, đều đều nhưng lại ko dứt ra đc
Hai bạn ấy, k bik có nên dùng từ bồng bột để miêu tả ko. Tình cảm ko xác định, cứ thế lôi nhau về rồi cãi nhau vì n chuyện ko đâu. Đúng là ko có chuẩn bị, cứ hứng chí lên về ở nó mới xảy ra n chuyện tranh cãi như thế a
Ấn tượng với cái mở đầu:
"Tôi từng mang câu chuyện này đốt cháy cả thân thể mình trước những hồi ức.
Tôi mang khung cảnh còn sót lại trong tận đáy lòng đằng sau những lãng quên viết vào đây"
Ta đọc fic, cảm giác bạn nv chính rất kì lạ và mâu thuẫn, bạn ấy lạnh, tính khí rất lạnh, nhưng có những đoạn, cảm giác bạn ấy cực kì ấm