Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2 - Part 6)

Cha Tiêu: “Thằng nhãi con!! Sao mày lại mắng mẹ nó? Mày muốn chết à! Mày đang ở đâu? Giờ tao chạy xe đến tìm!!”

Tôi nói: “Các người đừng có xem tôi ít tuổi thì trước mặt tôi giải giọng xã hội đen! Ông là cái thá gì?”

Cha Tiêu: Được!!! Có loại mày giờ mới hiện nguyên hinh, mày cứ xem xem tao có chém được mày không!!”

Tôi: “Tốt thôi!!! Tôi nói địa chỉ nhà cho ông ngay giờ, ông đến đây ngay lập tức, lũ các người hù dọa ai nào!”

Cha Tiêu: “Chỉ cần mày với Tiêu không đoạn tuyệt quan hệ thì tao không thể tha cho mày được”

Tôi: “Não ông có vấn đề sao? Ông quản con trai thế nào là chuyện gia sự nhà ông, ông quan được tôi sao? Ông quản được chuyện tôi qua lại với ai à? Ông nên quản trước con trai cho tốt đi, ông và tôi cùng tiết kiệm được sức!”


Những tháng ngày sau đó giữa tôi và Tiêu vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tuy rằng cả hai gặp mặt chỉ toàn cãi vã không ngừng lại được, nhưng cũng không phải vì như vậy mà buông tay với đối phương. Những quan hệ trong nhà dường như khiến chúng tôi bước trước một bước trầm trọng chẳng gì sánh được. Quan hệ phức tạp của hai chúng tôi càng làm nên trận chiến u ám không ngớt. Quãng thời gian sau đó tôi và Tiêu không còn ăn ở với nhau nữa, tình cảm của cả hai chẳng mảy may cải thiện được chút nào, mỗi ngày gặp mặt chỉ toàn là cãi vã từ sáng đến tối. Thỉnh thoảng kích động quá mức thậm chí còn vung tay đánh trả tàn nhẫn ngay trên đường. Tiêu sau nhiều năm được tôi rèn đúc tính tình cũng biến thành lì lợm, nói bao nhiêu cũng không vào đầu được nữa. Thời gian đỉnh cao nhất chúng tôi trong có 2 tháng mà đến thăm bệnh viện cả N lần. Thậm chí ngay cả khi trên mặt chảy máu cũng phải bắt xe đi đến bệnh viện nào đó xa một chút để băng bó. Bởi bệnh viện gần hơn đó chúng tôi đến quá nhiều lần rồi, chẳng có mặt mũi nào mà đi đến cái bệnh viện mà đối với những chuyên cãi vã đánh đấm của chúng tôi trở nên quá quen thuộc nữa rồi.


Lời dối trá cũng với lừa gạt chiếm lấy phân nửa những lời đối thoại của chúng tôi, chẳng phân biệt nổi thật giả nữa, chẳng phân biệt rõ ràng là yêu hay là hận, những gì chúng tôi có thể quyết định chính là hai chúng tôi đã thay đổi quá mức bất thường, biến đổi thành chuyện không thể tin tưởng đến mức hôm nay chúng tôi hòa hảo như ngày xưa còn có thể tìm lại được một tia hạnh phúc, trong lúc giằng xé trong sự dằn vặt, trong lúc dằn vặt lại tiếp tục giằng xé... Cứ như vậy chẳng có lấy một ngày dừng lại trong bốn năm lẻ tám tháng.

...................
Nhớ đến mọi lần đối thoại khi chúng tôi thường gặp nhau

Tôi: “ Tiêu, em làm cái gì thế?”

Tiêu: “Sao phải nói với anh?”

Tôi: “Đừng có hỏi vô nghĩa thế, em hôm nay ra ngoài à?”

Tiêu: “Không ra ngoài, em có hẹn với bạn trai mới, hôm nay em muốn chuyển đến sống cùng với anh ấy”

Tôi: “Có đẹp trai không? Để anh xem xem”

Thật ra trong tim tôi hiểu rõ cậu ấy lại đang cố ý hư cấu lên thử sự chịu đựng của tôi mà thôi.

...........
Tôi: “Em đang ở đâu thế?”

Tiêu: “Tôi đang cùng với một người ở thiên thượng nhân gian, anh ta theo đuổi tôi”

Tôi: “Con mẹ nó cậu muốn lên mặt hả? Cậu quen biết mấy thằng cao giá nào?”

Tiêu: “Người tôi quen nhiều lắm, nếu không phải vài năm nay đánh mất tuổi xuân về tay anh, không biết được có bao nhiêu cơ hội rồi”

Tôi: “Cơ hội ư? Nếu không phải tôi bao dưỡng cậu, cậu hôm nay nói không chừng cậu bị thổ phỉ nơi nào đấy mua mất rồi”

Tiêu: “Tôi bán đi cũng là do anh có chợ mà, tôi thà rằng bị bán đi cũng không đồng ý bán cho anh đâu!”

Tôi : “Cậu có cái chợ chó má ấy à? Cũng là tôi ngốc nghếch phung phí mua cái tên hạ giá như cậu về nhà!”

Tiêu: “Không tin thì anh cứ đến nhìn xem. Đến Club tìm tôi đi, anh xem tôi có ở đó không?”

Một lần tôi đi thật, kết quả lại một lần nữa xác minh rõ ràng hơn sự xuẩn ngốc của tôi, cậu ta căn bản là không có ở đó”
…………….

Biết mấy những trò khôi hài lớn lớn nhỏ nhỏ như nhau chẳng thể nào kể hết, tuy rằng hiện tại hồi tưởng lại thật giống như một trò nhạo báng, đáng tiếc là chúng tôi của khi ấy cứ đấu tranh, tranh cãi vô nghĩa đến như vậy, vắt óc ra nhớ lại đã làm kích động đối phương ra sao, làm thế nào mới có thể bước trước một bước đốn ngã được cái thước đo nhẫn nại của đối phương đây, nhìn vào dàng vẻ nổi cơn tam bành của đối phương trong lòng chẳng biết là sự thỏa mãn mà cảm giác thành công mang lại, hay đó là dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để minh chứng rằng đối phương vẫn còn quan tâm đến mình.


Cho đến lúc có một lần tôi thật sự tổn thương, từ sau lần đớn đau ấy tôi cố gắng xác nhận rằng bản thân đã không còn yêu cái con người ấy nữa rồi, thời gian cách nhiều năm qua tôi cùng An An đợi người bạn tốt khi nhắc lại chuyện này, ngôn từ vẫn còn kích động như trước, tâm tình chẳng thể bình phục lại được. Bởi lẽ lần ấy tôi nhận ra rằng thứ thương tổn đạt đến cảnh giới tối cao ấy là không còn có thể rơi lệ được, chỉ cảm nhận thấy cả cơ thể bỗng phảng phất như bị người ta đặt một khối đá lên trên, cái lạnh léo rét buốt chỉ sau một chớp mắt thân thể cũng không biết run rẩy là gì cả, bên tai ong ong âm thanh của tiếng hót vọng vào khiến trí não bạn chết lặng đến không kịp khóc lóc , phảng phất tất thảy cuộc sống không nguồn vui đã được coi là quá khứ trước khi bạn muốn rơi lệ một giây, nước mắt tuôn trào trên đường khóe mắt mà thoải mái rơi thẳng về đáy lòng…

Một ngày nào đó, lớn bé già trẻ trên dưới nhà họ Tiêu tề tựu nhau trong phòng khách


Điên thoại của tôi có tín hiệu gọi đến

Tôi: “Ai vậy?”

Cha Tiêu: “Toàn gia chúng tôi hôm nay có nói chuyện với Tiêu cả một ngày, cậu xem xem có thể đến đây ngay bây giờ được không?”

Tôi: “Tôi đi đến đó làm gì?”
Cha Tiêu: “Thì bàn chuyện hai đứa chúng bay, sau này rốt cục là thế nào, mọi người đều đều đang nói chuyện rõ ràng qua điện thoại đây.”

Tôi: “Được !”

Bước vào nhà họ Tiêu, đứng trong không gian nhỏ hẹp hướng ánh nhìn đến những người thân của Tiêu, Tôi ngồi xuống nghe mẹ của Tiêu lải nhải rồi lại lải nhải không ngớt, trách móc rồi lại chất vấn. Tôi hoàn toàn chẳng nói một lời, để mặc cho mẹ Tiêu la hét cao giọng ra sao. Con mắt tôi cứ thế nhìn thằng ngón tay mẹ Tiêu chỉ qua chỉ lại trước mặt tôi, chẳng há miệng đáp trả nửa lời, liếc nhìn ánh mắt ngây dại của Tiêu nơi chiếc giường, tôi hi vọng trong thời khắc này Tiêu có thể vì tôi nói lên một câu thôi, dù rằng một câu ngắn gọn cũng được, thì chí ít còn có thể hóa giải cho tôi sự lúng túng khi bị áp chế này đây. Nhưng Tiêu trước sau vẫn chẳng mở được khuôn miệng, ngây ngốc nhìn đến tôi ngồi ở đó mặc cho bề trên của cậu ta tam đường hội thám. Tôi nhìn ra rằng nhãn thần của Tiêu thời khắc ấy là sự nhẹ nhõm, có lẽ đầu óc của cậu ấy thần trí đã trở nên mơ hồ rồ, hồ nghi xấu nhất chẳng qua cũng là Tiêu của hiện tại đã chẳng còn quan tâm đến tâm trạng tình cảm của tôi nữa rồi…

Cha Tiêu: “những gì nhà chúng tôi muốn nói đều đã nói hết rồi, hai đứa cũng đã nghe rõ rồi, chúng bay trước đây đáng đánh đáng mắng hôm nay đều cho qua hết, con đường sau này phải đi thế nào thì hai đứa tự trong lòng cũng biết rồi chứ?”

Tôi không trả lời cha Tiêu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất

Cha Tiêu: “Tiêu, con bây giờ nói ý nghĩ của con đi, dù sao cũng là chuyện của hai đứa, phải để chúng bay tự mình giải quyết”

Tôi ngẩng đầu hướng ánh nhìn chăm chú vào Tiêu, hóng đợi cậu có thể nói ra bao nhiêu lời cảm động người khác…

Tiêu bỗng nhiên mỉm cười phát ra âm thanh điên loạn

“ Haha!!! Cha mẹ!!”

Con từ trước đến nay chưa từng yêu con người này!
Các người mau đánh hắn đi!!
Hahaha…
Con trước nay chưa từng yêu cái người này, các người đánh hắn đi!!
Con chẳng có gì với hắn cả, con với hắn tuyệt giao rồi!!!”

Cha Tiêu nhìn tôi nói:

“Những lời nó nói cậu cũng đã nghe thấy rồi chứ? Một khi sự tình đã trở nên như vậy, cậu cũng nên là không có gì để luyến tiếc nữa chứ”

Tôi nhìn chòng chọc vào ngón tay khi nãy Tiêu nhằm thẳng vào tôi mà nói, ấp úng nói với Tiêu:

“Cả cuộc đời tôi việc hối hận nhất chính là đã quen biết cậu”


Quay người lùi khỏi cánh cửa ấy, chẳng còn muốn ngẩng đầu lên để bước chân trên con đường nữa
Tôi hoài nghi chuyện thế gian này đã vứt bỏ tôi rồi

Tại sao chúng tôi đều phải để gió mưa qua đi mới có thể học được cách buông tha cho nhau?
Nhưng rồi nếu mà chẳng có tất thảy những chuyện đã trải qua này em sẽ vẫn quyết định yêu tôi chứ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét