Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Những bản thảo bị đốt (Chương 2 - Part 7)

Part này có thể xem là hoàn chính văn phần 1 a 8->
Ta sẽ trans tiếp cái phiên ngoại của phần này bổ sung vào đây sau vì kì thực nó cũng chỉ dài 2 trang word mà thôi
Quả thực vừa post vừa sợ lỗi font a 3lol3 *dùng máy ghẻ đích* 3if3



Chương 2 - part 7




(Thôi thì cứ như thế tiếp diễn)

Sau khi đã dùng hết sức lực bản thân để dày vò đối phương tôi và Tiêu cũng vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt được, chẳng biết là duyên chưa hết hay bởi hận chưa tan, chúng tôi còn luyến tiếc mà không dứt ra được miễn cưỡng lần nữa làm hòa với nhau. Mang theo vết thương cùng với những bất đắc dĩ tiếp tục đồng hành bên nhau mà bước về phía trước, chúng tôi lúc này có lẽ đã chẳng thể nào lấy tình cảm ra mà hình dung được nữa. Ngoại trừ sự ỷ nại không đành lòng với đôi bên trong nhiều năm qua, cha mẹ chúng tôi… cha mẹ của cha mẹ… Có lẽ sau khi yêu thương phai màu vẫn còn bằng lòng bên nhau mới chính là chân tình? Chỉ có những tình cảm như vậy mới là sự nương tựa đáng giá nhất chăng? Chỉ có tình cảm như vậy mới được quy thành chân thực ư? Có lẽ trong cuộc đời mỗi người có rất nhiều sự việc thực tế vẫn cần phải tiếp diễn, chẳng cách nào phân phút phân giây để mà nghĩ suy cân nhắc cái chừng mực của thế giới tinh thần, dần dà lâu ngày cũng đã quen rồi…


Xế trưa chúng tôi lặng lẽ bước trên đường, sóng vai nhau bước chẳng phải nói gì nhiều, chúng tôi đã quá hiểu đôi bên có bao nhiêu ngầm ý không cần phải nói ra bằng lời, quá nhiều câu chữ chúng tôi đều có thể lấy ánh mắt để biểu đạt, khi tôi băng qua con hẻm chật hẹp, Tiêu từ đầu đã không hỏi han đi đâu cũng có thể biết được thay đổi ra sao…

Tôi: “Tiêu, em sau này đừng có nhắc đến mẹ em trước mặt anh nữa, đang nói chuyện vui vẻ nhắc đến bà ấy thật phá hoại không khí quá”

Tiêu: “Anh vẫn còn hận mẹ em sao?”

Tôi: “Bà ta chết ngay đi thì anh sẽ không hận nữa”

Tiêu: “Được, thế thì anh đi giết chết mẹ em đi”

Tôi: “Em yên tâm, anh sẽ khiến cho bà ta chết… nhưng không phải là bây giờ, như thế khác nào anh để bản thân mình rơi vào chỗ không đáng vào”
Tiêu: “Anh không thể trách mẹ em được, bà ấy cũng là muốn tốt cho em thôi.”

Tôi: “Vì tốt cho em thì có thể đối xử với anh như vậy sao? Bà ấy vì tốt cho em anh thì không như thế phải không? Bà ấy làm cái gì cũng đều là chĩa mũi nhọn vào anh thôi”

Tiêu: “Bà ấy luôn cho rằng để anh với em đoạn tuyệt thì em sẽ tốt hơn, bà ấy nói em mà không chia tay anh bà ấy chết không nhắm mắt”

Tôi: “Thế thì để mẹ em trợn trừng mắt mà chết đi!!!”

Tiêu: “Anh đừng hận mẹ em, anh muốn hận thì cứ hận em đi”

Tôi: “Tiêu, người nhà em hãy dùng lương tâm để nói chuyện đi, anh đối xử với em thế nào? Anh trước đây có thái độ thế này sao? Cha mẹ của chính anh anh cũng đã từng làm những chuyện này vì họ chưa? Sinh nhật của mẹ em, vì muốn lấy lòng bà ấy, anh đã mang bánh kém và rượu Mao Đài đến tặng cho bà ấy! Mẹ của em còn không phải là nguyền rủa không ngớt sau lưng anh ư!!!”

Tiêu: “Em biết, nhưng chẳng có cách nào cả, anh sau này chẳng phải làm gì nữa cả”

Tôi: “Có những lúc anh cảm thấy bản thân thật quá bất lực, em nhận lấy những ấm ức từ gia đình rồi xoay ra đối phó với anh! Chẳng từ thủ đoạn nào!! Anh cũng chỉ là một thằng nhóc, anh chịu ấm ức ai đến giúp anh nào? Tính cách anh em hiểu rất rõ mà, anh đã tủi thân! Anh đều đã cúi thấp đầu xuống như thế đi nịnh nọt, vậy mà cũng vẫn chẳng thể nào lấy lòng được mẹ của em!”

Tiêu: “Vậy anh còn muốn em thế nào đây? Thật sự phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ em sao? Bà ấy đã chịu đủ những điều chẳng dễ dàng gì! Bà ấy ngày ngày đều làm căng rằng em dâng cả tuổi thanh xuân trao hết cho anh.”

Tôi: “Tuổi xuân của em là tuổi xuân, còn của anh thì không phải sao? Anh thật là đáng kiếp bị mẹ con em chỉ trích thế sao?”

Tiêu: “Nhưng đã như vậy còn có thể làm sao được đây? Chia tay cũng chia chẳng được, không tiếp tục như thế này còn có thể thế nào đây? Ai cũng không thể thay đổi được quan niệm của ai”

Tôi: “Đừng nói nữa! mẹ em đối xử như thế với một thằng nhãi ranh, bà ấy rồi sẽ nhận lấy báo ứng!”

Tiêu: “Mẹ em đã bị báo ứng rồi, bà ấy nuôi được một đứa con trai làm thằng đồng tính với anh, thế vẫn không phải là báo ứng của bà ấy sao? Anh còn muốn mẹ em gặp phải báo ứng nào nữa?”

(Không gian quanh chúng tôi bỗng nhiên trầm tĩnh lại, trong căn phòng phảng phất nghe rất rõ tiếng thở dốc kiềm chế của chúng tôi)

Tôi: “Thôi được rồi, cứ như vậy đi… Tiêu, hai người chúng ta sau này đừng ai quản chuyện của ai nữa. Không có tư cách này cũng chẳng còn quan trọng thế này nữa!”


Có những khi tôi quá đỗi khát vọng rằng Tiêu có thể quyết đoán một chút cho tôi một lời, để tôi có thể tiếp tục đáp lại bằng một tia mộng ước đẹp đẽ đối với tương lai của chúng tôi, để tôi có thể tự nói với chính mình rằng tất thảy những gì ở trước mắt vẹn vẹn chỉ là con đường gập ghềnh với lối đi đầy áp những điều tốt đẹp, chỉ cần cả hai cố gắng tất cả những thứ này sẽ qua đi thôi… Nhưng Tiêu trước nay đều chưa từng trao cho tôi, mỗi lần cái tôi nhận được chỉ là tiếng thở dài bất đắc dĩ, tôi trước nay chưa từng sợ hãi sự trắc trở, nhưng khi tôi hoài nghi rằng đây chính là tương lai của chúng tôi, tôi bất lực khi phải một lần nữa kiến cho bản thân thêm dũng cảm, tôi sợ hãi những tháng ngày như thế cũng không phải là một quá trình, nó chính là đoạn kết.


Những tháng ngày ấy trôi qua thật chậm thật chậm chạp, hồi tưởng lại bước chân của chúng tôi khi ấy giống như bước đi thật chậm chạp trên không trung vậy, chúng tôi cách đến bốn tháng không phát sinh quan hệ xác thịt, đối với cả hai đều không có nhu cầu này.

Chúng tôi đã từng cãi vã không ngừng thường thường cảm thán

“Hai người chúng ta cứ như vậy đi, hẳn là không cắt đứt nổi”

Sau này chúng tôi cứ lặng lẽ thỉnh thoảng bình thản phỏng đoán

“Chúng ta đoạn tuyệt chỉ còn là vấn đề thời gian”

(ngoài chúng tôi ra)

Chúng tôi chẳng còn giống như là chung sống cùng nhau như vậy nữa, có lẽ cứ như thế khiến đối phương có được không gian tự do nhiều hơn. Tôi biết rằng yêu đương cũng phải cần tự do, càng hiểu rõ hơn rất nhiều kiểu tự do nhất định chẳng phải là yêu đương. Tôi và Tiêu hẳn là không hiểu được đắn đo chừng mực, nói tóm lại trong những lúc không có cậu ấy tôi làm bất cứ việc gì mà tôi muốn làm, Tiêu có lẽ cũng thế… Nhưng tôi không nhìn thấy, có những lúc cậu ấy cũng vô ý để lộ một hai câu cho tôi nghe, chẳng biết là thật hay giả. Thời gian bên nhau chúng tôi vẫn cứ là vợ, chồng của người kia, chuyển mình chúng tôi lại thuộc về một thân đơn độc của chính mình. Bất chợt có vài câu đối thoại ghen tuông cũng chỉ là đùa bỡn quá nhiều với những đối kị mà thôi.


Tôi: “Em nhắn tin cho ai thế? Thật thần bí nha”

Tiêu: “Không có ai cả, bạn bè bình thường thôi mà anh cũng không quen biết đâu”

Tôi: “Em cũng không tính để anh quen biết mà, haha”

Tiêu: “Anh rồi sẽ chán ghét thôi, người bạn kia của em diện mạo rất xấu, phẩm vị thấp. Em giới thiệu rồi anh cũng sẽ không muốn làm quen”

Tôi: “Haha, yên tâm là chúng ta có quan hệ gì mà, sự tự do anh cho em không phải là ít, chính là hy vọng em có thể kết giao với những người bạn tốt một chút, dù rằng không có phẩm vị thì ít nhất cũng phải đẹp trai đấy, nếu không thì em tính cái gì chứ?”

Tiêu: “Haha, anh nghĩ đi đâu vậy, em cũng không phức tạp đến thế. Lại còn nói mấy gã trai đẹp chẳng phải đều bị anh phá hết sao? Em còn đi đâu tìm nữa?”

Tôi: “Chẳng có bao nhiêu cả, đội viên dự khuyết không cũng có vài người nhìn được đó thôi, em có muốn không?”

Tiêu: “Haha, cảm ơn. Em không cần, em cũng đã có anh rồi”

Tôi: “Oa oa, ông nhỏ Tiêu ơi, anh đang hoài nghi em rốt cục là có bao thông minh, khó trách người ngoài đều bị vẻ ngoài trong sáng đáng yêu của em đánh lừa rồi, kĩ xảo này của em thật quá tinh vi rồi! haha”

Tiêu: “Hahaha, đúng đấy! đúng đấy!

Tôi: “Chuyện của chúng ta, nói đến những lời thường nhật, những vết nứt nhỏ cũng chẳng làm vỡ nổi. Mọi người đều nắm bắt chừng mực một chút là được rồi, hê hê!”

Tiêu: “Ai! Em biết anh thật không dễ dàng gì. Em cũng mắt nhắm mắt mở, đối xử tốt với em là được rồi, Em thì chỉ thích rong chơi một chút, vui vẻ mà thôi. Mặt tính cách con người này của em cũng không mong muốn gì cả, anh cũng biết mà.”

Tôi: “Anh biết, anh quá biết em với con cá chết giống nhau ý đúc ấy, hahaha”

Tiêu: “Cá chết cái rắm, là cá chết thì cũng là chết đau đớn.”

Tôi: “Được rồi, không làm ồn nữa. Mấy giờ em về nhà?”

Tiêu: “Trước 11 giờ là được, nếu không mẹ em lại phát điên lên”

(Sau này tôi mới biết từ miệng bạn tôi có vài lần Tiêu đều đi chơi với bạn bè hết đêm dưới cái sự không hề hay biết của tôi, cũng chẳng về nhà, mẹ của cậu ấy cư nhiên cũng không thật sự phát điên. Bất quá những chuyện này với tôi mà nói cũng không phải là những lời nói dối ngoài ý muốn, biết được rằng tôi chẳng bao giờ gặng hỏi cả)


Tôi: “Những người buôn bán nhỏ lẻ như mẹ em tư tưởng đều thích nhất lấy chuyện thắt cổ tự tử ra dọa người, kì thực bà ấy sợ chết hơn bất kì ai”

Tiêu: “Ồ, thực chất em với bà ấy giống nhau. Anh đừng có coi thường bà, coi thường bà ấy là coi thường em”

Tôi: “Anh cũng không nói rằng anh coi trọng em, hê hê”

Tiêu: “Nói láo, coi thường em anh ở với em làm gì?”

Tôi: “Ai nói thích ai đó thì phải coi trọng người ấy?”

Tiêu: “Thế anh lên giường với người mà anh coi trọng là được rồi.”

Tôi: “Con trai thích fuck nơi mà hắn coi thường, thứ mà con tim khối óc tôn kính mang ra cung phụng thì không có hứng thú để lên giường nữa”


“Khi bạn yêu một người vốn tưởng rằng bạn yêu cái linh hồn cô ta, sau khi bạn lên giường với cô ta rồi mới phát hiện cái bản thân yêu thích chính là xác thịt của cô ta”

________Trương Ái Linh <hoa hồng trắng hoa hồng đỏ>



Quãng thời gian ấy là mùa xuân nắm 2005, bão cát ở Bắc Kinh bạo hành rất lớn. Cùng lúc trước lầu tôi ở đang thi công con đường mới , những hạt cát khắp trời rơi đầy mặt khiến cho tâm tình những người vừa đi ở ngoài cảm thấy phiền muộn. Vì vậy tôi và Tiêu thường lựa chọn cách hẹn dăm ba người bạn để nói chuyện trên trời dưới biển ở Hậu Hải. Có lẽ Hậu Hải cũng được coi là một nơi tĩnh mịch ở thành Bắc Kinh này, những hàng quán lớn nhỏ vòng quanh lối đi chật hẹp cũng có thể được coi là để che chắn một chút sức gió.

Tôi và Tiêu dần dần đã hình thành lên một loại quan hệ tình cảm hoàn toàn mới, có lẽ là đã từng trải qua một chút hạnh phúc khiến tâm trí hai người chúng tôi trở nên thành thục, có lẽ là quá nhiều lần mưa máu gió tanh khiến góc cạnh trên lưng chúng tôi bị mài mòn đến độ trơn bóng. Chẳng quản hình thức mối quan hệ hoàn toàn mới này còn có thể dễ chịu ra sao, chẳng quản không còn nữa những tháng ngày cãi vã cùng với những cảm xúc mãnh liệt để mà đi xa cũng chẳng có cách nào cắt đứt được mối quan hệ, nhưng chúng tôi nói tóm lại có thể thanh thản để cho bản thân có một cuộc sống theo đúng quy luật của nó, sự chừng mực trong tình cảm là những tính toán không thành, chúng tôi còn tội tình gì phải lo sợ không đâu.


Tinh thần của Tiêu giảm theo những tranh cãi và có chuyển biến tốt, những hành vi quái dị bất chợt cũng không có ảnh hưởng gì cả. Điều khiến tôi không vui duy nhất chính là cậu ấy chủ động trưng ra vẻ kiều diễm trước những người bạn thân của chúng tôi, thật thật giả giả. Tôi bắt đầu khó hiểu với những hành vi của cậu ấy.


Tôi: “Sao em lại nói như thế, em nói với người khác những điều đó có ý gì hả?”

Tiêu: “Thì là nói chuyện phiếm thôi”

Tôi: “Nhưng chúng ta vẫn đang sống cùng nhau, em vẫn cứ ngang nhiên nói những điều ấy, anh sẽ cảm thấy thế nào? Người khác sẽ nhìn vào thế nào?”

Tiêu: “Anh không phải là không quan m đến những chuyện này sao?”

Tôi: “Nếu anh thật sự không quan tâm đến em việc gì anh phải sống cùng em?”

Tiêu: “Là em cố ý nói thế, em muốn cho người khác biết em có người tình khác đó!”

Tôi: “Tại sao? Anh không tin, những chuyện kiểu này nếu như thật sự có xảy ra em hẳn là sẽ giấu giếm anh thì mới là đúng?”

Tiêu: “Là em dựng lên, em dựng lên những điều này nói với bạn bè, họ nhất định sẽ tin.”

Tôi: “Em tại sao lại biến thái đến mức thế này?”

Tiêu: “Bởi vì em không cân bằng được!”

Tôi: “Em không cân bằng được cái gì chứ?”

Tiêu: “Mọi người đều biết bên cạnh anh không chỉ có một người là em, em cảm thấy như thế khiến em rất mất mặt. Cho nên em cũng phải cho ngươi ta biết em cũng không rảnh rỗi, không muốn mọi người đến thương hại em!! Em ghét nhất là người khác thương hại mình, người thương hại em thì chính là coi thường em, em sẽ không cảm ơn họ lại còn cảm thấy họ thật đáng ghét.


Ngày hôm ấy tôi mới bắt đầu ý thức đến những năm tháng trở lại đây tôi nghĩ ngợi về Tiêu là quá sức đơn giản, tận đáy lòng cậu ấy có lẽ chỉ biết bắt đầu hoảng loạn khi cậu ấy ngủ yên trong đêm thâu mà thôi, vẫn cứ bàng hoàng trên đường, mà chẳng cách nào quay về nơi bắt đầu.

(Chẳng có dạ tiệc hợp tan)

Cái nóng bức của ngày hè lại một lần nữa đến nơi hồ bơi quen thuộc ấy, ánh nắng chiếu sáng xuống nước hồ trong veo, tôi rất muốn mở to mắt mình lên bầu trời không mây, nhưng tia sáng quá mức chói mắt, Tôi như con cá mừng vui hoan hỉ bơi qua bơi lại trong lòng nước hồ, qua chiếc kính bơi nhìn thấy thân dưới thư thái của bạn tình trong nước, nằm bên bờ hồ xoa lên thân mình một lớp dầu ô liu phân biệt rõ màu đen trắng ngăn cách bởi chiếc quần bơi. Rồi lại nhảy xuống hồ lấy đôi tay rẽ từng khối từng khối nước hồ tạo lên bọt nước trắng xóa.---Tĩnh


Tĩnh cứ như không mang theo kính bơi mắt không mở ra được, tôi đùa bỡn trong nước vui vẻ đến cười không ngừng. Tôi luồn tay vào trong quần bơi của Tĩnh ở dưới nước, dáng vẻ của Tĩnh đối với sự lén lút của tôi trong nước khiến tôi nhìn thấy một kiểu nụ cười xa xăm vĩnh cửu, nụ cười ấy chẳng có sự gần gũi gì với cuộc sống đời thường của tôi. Leo lên bờ tôi và Tĩnh về phòng thay đồ, không tìm thấy điện thoại của cậu ấy, tôi làm ra vẻ hối lỗi an ủi Tĩnh... Tĩnh cũng nói lại rằng mất thì cũng đã mất rồi, không phải là chuyện gì lớn lao, điều đáng tiếc chính là trong điện thoại có rất nhiều số của bạn bè có tìm lại cũng không được nữa. Mặc quần áo vào chúng tôi dạo bước trong hoàng hôn trở về nhà, tối đó chúng tôi nhẹ nhàng mà ôm ấp nhau vào lòng ngủ say mặc cho bình minh sáng ngày tỉnh dậy cũng không buông tay.


Trước đây tôi chưa từng hoài nghi trách nhiệm đối với Tiêu, mặc dù cậu nhóc mang tên Tĩnh kia xuất hiện. Sau này tôi từng miên man suy nghĩ cũng không có can hệ gì đến sự xuất hiện của Tĩnh, chỉ là tôi và Tiêu trong ngày hè ấy đã bước đến cái kết nên có... Tĩnh bất quá chỉ là xuất hiện đúng vào thời khắc ấy mà thôi, trao cho tôi dũng khí để hạ quyết định cuối cùng này. Có lẽ đây chính là ý nghĩa duy nhất của sự xuất hiện của Tĩnh trên con đường đời của tôi thôi, kì thực dựa vào điểm này tôi vẫn phải cảm ơn Tĩnh, tuy rằng những tháng ngày ngắn ngủi của chúng tôi chẳng thể nào lưu lại thứ gì đó nhiều nhặn hơn một chút ở trong tim nhau, mặc dù tôi giờ đây cũng không khẳng định được rằng tôi có từng yêu Tĩnh hay không, chỉ biết được rằng “thích” thì chắc chắn là từng có...


Tôi kéo vai Tĩnh ép vào trong xe, cũng nói với cậu rằng tôi sẽ nói chuyện với Tiêu về hai ngày này, để cậu ấy an tâm không nghĩ ngợi quá nhiều, qua hai ngày chúng tôi rồi sẽ có thể tiếp tục bên nhau.
........


điện thoại của tôi nhận được tin nhắn của Tiêu gửi đến

“Bảo bối, mấy ngày nay em đi du lịch với đám bạn, không gặp được anh, chiều ngày mai em hết bận rồi sẽ tìm anh ngay”

Trong lòng tôi tựa hồ như vừa làm đổ cả chai ngũ vị hương vậy, thật phức tạp

“Được, ngày mai gặp nhé”

(Đoạn đối thoại sau cùng)

Tiêu: “Hai ngày nay anh làm gì vậy? Em đi tour với bọn họ thật là mệt”

Tôi: “Cũng chẳng có gì cả, em lại đây ngồi đi”

Tiêu: “Anh có chuyện cần nói ư?”

Tôi: “Ừ... Đúng vậy”

Tiêu: “Là chuyện gì thế?”

Tôi: “Tiêu, anh xin lỗi”

Tiêu: “Rốt cục là sao rồi?”

Tôi: “Anh yêu người khác mất rồi”

.
.
.
.
(Trong phòng im lặng đến dị thường, tôi vốn tưởng rằng Tiêu sẽ tức thì nổi giận với tôi, mà cậu ấy lại không như vậy)

(Tiêu trầm mặc vài phút, cho tay vào trong túi quần)

Tiêu: “Thế thì em nên trả lại chìa khóa nhà cho anh thôi”

(Tôi đột ngột nước mắt như suối, không thể kiểm soát được)

Tôi: “Xin lỗi em, anh thật sự không nỡ, chúng ta sống với nhau lâu đến thế...”

Tiêu: “Anh đừng khóc, em hiểu anh mà, chúng ta cũng sớm đã là người thân rồi, có người tốt thế anh nên chọn chứ”

Tôi: “Tiêu, thế sau này em phải làm sao? Ai sẽ chăm sóc cho em? Anh vẫn rất lo lắng cho em”

Tiêu: “Đừng nghĩ về em nữa, em sẽ tự lo cho bản thân mình”

Tôi: “Tiêu, sau này chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa, em có chuyện gì nhớ phải nói với anh, chỉ cần anh có thể làm được anh nhất định...”


Tiêu: “Em biết, em biết... không nói nhiều nữa, em phải đi trước đây”

(Tôi ngồi trước mặt Tiêu nước mắt không ngừng rơi, tôi ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của Tiêu)

Tôi: “Anh không nỡ, anh không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng anh cũng ước ao có một ngày mai tốt đẹp hơn hôm nay... Tha thứ cho anh, anh từng trả lời em rằng bất luận ra sao cũng không buông em ra, nhưng anh phát hiện ra rằng chẳng đơn giản như vậy, tha thứ cho anh... tha thứ cho anh...”


(Tiêu đặt một tay vỗ về lên lưng tôi)

Tiêu: “Em hiểu, con người anh từ nhỏ đã tự mình sống ở bên ngoài, mọi việc đều là tự mình làm, trong đáy lòng rất sợ tổn thương, sự nhận thức tự vệ ấy quá mạnh, thường khi có người xâm phạm đến anh anh sẽ đánh trả đối phương theo bản năng, như thế mới có được cảm giác an toàn, kì thực anh không xấu, anh là người tốt...”

(Đầu tôi đặt trên vai Tiêu khóc như một đứa trẻ nhỏ...)

Tiêu: “Được rồi, em cũng phải đi rồi, anh với bạn anh từ từ bên nhau nhé. Đừng lại cãi vã”

Tiêu cuối cùng cũng không ở lại ăn cơm tối, vội vàng ra đi mà để lại đồ đạc cá nhân trong căn phòng này, không quay lại nữa...

Tôi lau nước mắt rồi gửi cho Tĩnh một tin nhắn
“Chia tay rồi, bọn anh đều đã khóc”

Tĩnh trả lời lại
“Đừng buồn nữa, sau này em sẽ ở bên anh”




Tôi và Tĩnh sau này cũng không ở bên nhau, chỉ duy trì được hai tuần lễ ngắn ngủi mà thôi. Tôi và Tĩnh lưu lại một bức ảnh “kiss”, hai năm sau bị truyền tải trên mạng, trong mục hình ảnh của những trang web phổ thông đều có lưu bức ảnh có chiếc hôn lên bên má của tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng và Tĩnh với chiếc T-shirt vàng ấy....

Giờ đây tất cả đã không còn nữa, tôi không biết có nên hay không hân hoan rằng còn có những bức ảnh đó ghi lại thanh xuân và tình cờ mà những người chúng tôi từng có...
Gió vi vu...



.
.
.
Tiêu, anh là người tin vào số mệnh, anh tin rằng kiếp trước và cả kiếp này anh đều nợ em.
Nhưng cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho em của ngày xưa ấy
Có lẽ em cũng như vậy...
.
.
.


(Hoàn chính văn)








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét