Nửa tháng trôi qua rất nhanh, chúng tôi giống như đôi vợ chồng mới trải qua tuần trăng mật. Đối mặt với chuyện Tiêu về nhà mẹ này, hôm ấy tôi nói với cậu ấy buổi tối không được đi chơi quá khuya, căn dặn cậu ấy qua mấy ngày đều nhớ được trở về. Nhưng đêm sau đó mấy ngày tôi đã không liên lạc được với Tiêu, ban đầu gọi vào số của cậu là không có người nghe, khi đến tầm nửa đêm đã nhắc nhở “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy...”. Tôi không chịu được đi nghĩ ngợi lung tung, lo lắng cùng với nghi hoặc xâm chiếm lấy toàn bộ trí não. Cho đến buổi tối ba ngày sau đó, chúng tôi gặp mặt trên đại lộ Đông Đơn.....
Tiêu từ xa xa chậm rãi bước về phía tôi, khuôn mặt đeo lên nụ cười dường như không nhìn thấy bản mặt nghiêm túc và tức giận của tôi.... Bốp.... Âm thanh thật lớn, dường như tôi đã dùng toàn bộ sức lực giáng cho cậu ấy một cái bạt tai....
Tôi: “Cậu sao không đi nữa đi?”
Tiêu: “Sao anh đánh em!!!!
(Trong ngữ khí có chứa chút hỗn loạn)
Tôi: “Tôi hỏi cậu sao mấy ngày nay lại đi rồi?”
Tiêu: “Anh đừng đánh em được không? em nói xong anh sẽ không đánh em nữa đâu mà, anh có đảm bảo không?
Tôi: “Nói mau đi!”
Tiêu: “Đêm hôm ấy em với mấy người bạn cùng đến quán bar mở một buổi hội họp, đều là bạn thân thôi! Kết quả nửa đêm có cảnh sát kiểm tra, phát hiện có thuốc lắc, đã tạm giữ tất cả người có mặt ở quán bar lại, nhưng em không uống, cũng không phải là thuốc em mang, thật đấy...”
Tiếng nói của cậu không lọt vào được lỗ tai thứ hai của tôi giống như âm thanh vang lên chớp nhoáng gấp khúc lại tát vào khuôn mặt Tiêu.
Tiêu: “Em thật sự không có làm gì cả!!! Anh sao còn đánh em?!!”
Tôi: “Còn sau đó nữa...!!!”
Tiêu: “Sau đó là mẹ em và cái anh tên Kiệt đó đi đến đồn công an đưa em về, Mẹ em không tìm được em, trong đó cũng không cho mở điện thoại, mẹ em cũng không quen biết anh nên đi tìm anh Kiệt tìm giúp tìm em, là như thế đấy...”
Tôi: “Là người đã tặng em chiếc điện thoại đó?”
Tiêu: “Phải!”
Tôi: “Em làm sao mà nói với anh ta được?”
Tiêu: “Em nói với anh ta em sống cùng anh rồi, anh ta nói anh ta sẽ sớm rời khỏi Bắc Kinh, em nói với anh ta rằng em với anh ta căn bản là không thể được. Em muốn mang những thứ anh ta tặng em trả lại cho anh ta.”
Tất cả mọi người trên Đại lộ Đông Đơn xem chúng tôi cãi nhau với đuổi đánh đông nghịt đến phải lên tiếng, bầu trời đổ mưa tầm tã. Chúng tôi ngang nhiên không tự nhận ra điều đó.
.
.
.
< span=""><>
Mẹ của Tiêu là một người chủ của gia đình Bắc Kinh điển hình, một mình nuôi nâng Tiêu lớn lên, ngậm đắng nuốt cay cõng theo oán khí đậm đặc đối mặt với cuộc sống này. Mỗi ngày ngoài chuyện một ngày ba bữa ra thì là trách cứ Tiêu thế nào, không có tiền đồ ra sao, không có tiền đồ thì thôi, còn trốn ra ngoài không biết về nhà. Khi tâm tư xáo trộn ngửa đầu hỏi ông trời rằng bản thân đã tạo ra nghiệp chướng gì rồi? Dĩ nhiên là đã sinh ra đứa súc sinh, không biết vươn lên, không biết học theo con nhà hàng xóm kiếm tiền... Lại còn quan hệ với con trai ở bên ngoài.....
Thời đại của bà và văn hóa đều được định sẵn thế chẳng cách nào lí giải được thứ tình cảm dị thường này. Bà kiên quyết rằng Tiêu không có chí tiến thủ đều là bạn trai của cậu đáng trách, cũng vì thế khiến cho Tiêu cho rằng có bạn trai chăm bẵm thì có thể không giống như một thằng con trai, có thể giống như một đứa con gái kết hôn rồi để chồng nuôi. Khi bà dần dần phát hiện ra quan hệ đi quá giới hạn của tôi và Tiêu là thường thường mờ ám, bà bắt đầu ngăn cản Tiêu ra khỏi nhà, có khi là lấy cái chết hoặc là đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử ra uy hiếp Tiêu không được rời khỏi cửa nửa bước. Hai chúng tôi cuối cùng cũng chưa từng trốn chạy được vấn đề gia đình khó đối diện nhất. Có lẽ rất nhiều thanh niên trẻ đối với quan niệm gia đình đã càng lộ ra sự hờ hững. Chúng tôi ban đầu cũng nghĩ như vậy... Nhưng khi bạn chân chính thẳng thắn đối diện, cái cảm giác sợ hãi của cả hai đó có lẽ là vết sẹo cả đời không thể nào kín miệng.
Tôi: “Anh về Bắc Kinh ngay giờ rồi, chút nữa em đến ga tàu hỏa đón anh nhé.”
Tiêu: “Em không ra ngoài được, mẹ em biết anh rồi, không cho em ra khỏi cửa.”
Tôi: “Em với mẹ em từ từ nói chuyện với nhau, Em lớn thế rồi, mẹ em trói sao được em chứ.”
Tiêu: “Nói gì cũng vô dụng, muốn nói thì anh đến nói với bà ấy.”
Tôi: “Anh không phải là đã bảo em phải nói chuyện thế nào với mẹ rồi sao?”
Tiêu: “Bà ấy không nghe em nói, chỉ cần em đi tìm anh thì bà ấy sẽ chết.”
Tôi: “Uhm, Như thế nhé, chút nữa anh đến tìm em. Hai người ra ngoài tìm chỗ nào đó mọi người cùng ngồi.”
Tinh thần khẩn trương buổi chiều muộn hôm ấy lại chạm tới tận tâm can tôi, kì thực tôi vốn là không có kinh nghiệm. Năng lực của tôi với so với các đàn anh đi trước thủa nhỏ học hành ở ngoài cũng không phải là quá giỏi giang, huống hồ trong lòng người lớn là sự cố chấp hình thành trong mấy thập niên. Những chuyện thế này bà ấy có thể lí giải không? Nếu tôi gặp phải trở ngại thì làm thế nào đây? Sau này chúng tôi không phải là phải gặp những trắc trở lớn hơn nữa sao? Thôi nào, không kịp suy nghĩ nhiều đến thế đâu. Một khi mọi người đều biết chuyện này rồi, tôi cũng chỉ thật thản nhiên mà đối diện thôi. Hy vọng là thông qua sợi dây chân thành nhất này có thể đủ để đạt được một chút khoan dung từ mẹ của Tiêu.
Mẹ Tiêu vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cổng ngoài sân, Đứng sau lưng, Tiêu cúi đầu. Tôi chủ động bắt chuyện với mẹ tiêu, quán trà có vài người đến rất gần đây.
Tôi nói: “Dì à, Con xin lỗi. Con và Tiêu đã chọc giận dì, nhưng chúng con không có hư hỏng như dì tưởng tượng đâu.”
Mẹ Tiêu: “Cái gì? Cái gì với cái gì nào? Hai đứa rốt cục là quan hệ gì?”
Tôi: “Thì là chúng con rất tốt, nếu như dì đã biết, chúng con cũng không muốn nói dối dì, hy vọng dì có thể hiểu được.”
Mẹ Tiêu: “Hiểu các cậu cái gì nào? Quan hệ này của hai đứa tính thế nào? Ai hiểu cho tôi đây?”
Tôi nói: “Con thực sự rất hiểu dì.”
Mẹ Tiêu: “Con trai tôi thế nào bản thân tôi biết, nó như thế này tôi sớm đã biết, nhưng nó có thể thay đổi, nó là học theo bạn bè xấu, bản thân nó nhất định không phải loại người đó. Khi nó học tiểu học rất tốt, thầy giáo khi đó đều khen nó. Chỉ cần bản thân nó dần dần tốt lên, nó nhất định có thể rất khá.”
(Trong khẩu khí của mẹ Tiêu, đã tiết lộ ra hoài niệm về quá khứ và tự trách móc bản thân, yếu ớt một lòng kì vọng đối với con trai. Khiến sự dũng cảm phản bác lại bà chùn xuống trong nháy mắt.)
Tôi nói: “Dì à, dì đừng khó chịu. Bây giờ cậu ấy cũng chưa phải là không tốt, cậu ấy hay nói về dì trước mặt con”
Mẹ Tiêu: “Tôi có thể không khó chịu sao? Tôi có thể không bảo ban nó sao? Tuy rằng tôi với ba nó đã li hôn, nhưng nếu như mặc kệ được, sau này ba nó không thể trách tôi sao? Tôi làm sao giao lại cho người nhà nó được?
(Ý tứ của mẹ Tiêu khiến tôi không thể nào chen mồm vào hùng biện rằng tình yêu là vô tội được, thật không biết mức độ.)
Chiều hôm đó, Mẹ của Tiêu nói rất nhiều về những chuyện đã trải qua của bản thân bà thật không dễ dàng gì. Đều là khuyên tôi và Tiêu cứ làm bạn bè giản đơn không phải rất tốt sao. Nào phải đau khổ đi “con đường ngang ngõ tắt” này. Tôi dằn lòng gật đầu giả bộ tỏ ra ưng thuận,trong lòng có biết bao điều muốn biểu đạt, mà không biết mở lời từ đâu. Cũng may với tôi Mẹ của Tiêu cũng không có ấn tượng gì quá không tốt, tuy rằng không tán thành loại quan hệ này của chúng tôi, nhưng cũng miễn cưỡng bằng lòng sau này chỉ cần giống như bạn thân của nhau, lui tới không phải là chuyện không thể, Lui lại lời cầu xin tiếp theo... Tôi chỉ có thể ngầm bằng lòng, trong lòng ôm một cơ hội mà sau này hai chúng tôi hiểu được vẫn là còn có, hoặc như dần dần Mẹ Tiêu sẽ thừa nhận rằng vào cái ngày này trên đời đã đùa với chúng tôi.
Hai người chúng tôi khi đó cùng trải qua tình cảm phía sau cái gọi là gia trưởng ấy dường như càng cố lao thêm vào nhiều hơn, có lẽ là bởi thứ áp lực này khiến cả hai ý thức được rằng quãng thời gian bên nhau phải thấu hiểu để trân trọng nhau, mỗi lần mẹ cậu cùng cậu ấy cùng hỏi về chuyện của tôi, sau này chúng tôi đều sẽ cùng nhau bàn luận để mừng thầm trong lòng, giống như trong bộ phim truyền hình tự định đoạt trọn đời hai đứa có được một chút sự đồng ý của cha mẹ. Cho nên dự cảm tương lai còn là có hy vọng để đạt được bất cứ điều gì...
Một ngày hẹn hò vốn có rằng Tiêu buổi chiều sẽ trở về nhà tôi ở vài hôm, Bỗng điện thoại vang lên....
Tiêu: “Mẹ và chú em muốn đưa em đi đến nhà người thân ở Hà Bắc, hôm nay nhất định phải đi rồi”
Tôi: “Tại sao?”
Tiêu: “Mẹ em nói chỉ cần em ở lại Bắc Kinh thì vẫn cùng làm Gay với anh, phải đưa em cách ly khỏi anh, thời gian lâu dài rồi sẽ quên đi, bà ấy nói như thế dần dần em sẽ thay đổi trở lại”.
Tôi: “Mẹ em có nói đạo lý với em không, Anh là bởi vì có em mà nhận ra mình là người đồng tính của em, không phải vì hai chúng ta mới trở thành đồng tính!”
Tiêu: “Cái đó em biết, nhưng mẹ em bà ấy không tin, cũng không quan tâm đến lời giải thích của em.”
Tôi: “Vậy em thực sự phải đi sao?”
Tiêu: “Em không muốn đi, nhưng họ đang ép em, họ đến rồi, em gác máy trước đây.”
Thứ cảm giác gần giống như là sinh ly tử biệt khiến tôi chẳng kịp trở tay nữa, tôi không biết phải làm thế nào? Tất cả những giải thích đều là không có tác dụng, mà bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi thôi thúc bản thân gửi cho Tiêu một tin nhắn “Bất luận thế nào em cũng không thể chuyển đi nơi khác được, mẹ em biết dùng cách thắt cổ tự tử để dọa em, lẽ nào em thì lại không biết à?” Đoạn tin nhắn với nội dung mang tính xúi giục này gửi đến đều bị mẹ Tiêu biết được. Từ đó giữa tôi và mẹ Tiêu nảy sinh thù hằn nhau trong tận đáy lòng cả hai. Chúng tôi đều tưởng rằng chỉ cần bị đánh bại bản thân mới có thể có được hạnh phúc, chỉ cần không dùng thủ đoạn chiến thắng được đối phương cả đời này đã không có trở ngại nữa rồi.
Nhà Tiêu buổi chiều ngày hôm đó..
Tiêu: “Con có chết cũng không đến nơi khác. Con chỉ muốn sống cùng anh ấy thôi”
Mẹ Tiêu: “Con là đồ không có chí tiến thủ, ngày đó thật hối hận vì có con!!!”
Tiêu: “Nếu mà mẹ ép con chết được thì con rất vui, con sẽ chết cho mẹ xem, Con chết rồi mẹ mang con chôn ở nhà anh ấy là được, con sẽ rất thỏa lòng.”
(Sau này Tiêu nói lại với tôi những lời cậu ấy đã nói với mẹ, đến nay vẫn là vì câu nói này làm cho cảm động.)
Cách một buổi sáng Tiêu không chú ý đến tình hình của mẹ chuẩn bị rời nhà, Bên người vang lên tiếng khóc van xin như người mẹ mang bệnh tâm thần.
“Con trai, nghe lời mẹ. Mẹ sẽ không hại con đâu. Mẹ không biết làm hại con mà!! Con bây giờ còn nhỏ, cậu ta cần con, con nghĩ mà xem, nếu như đến ngày con ba mươi tuổi rồi, già rồi. Cậu ta còn có thể cần con nữa không? Ba con năm đó theo đuổi mẹ như thế, quỳ xuống cầu xin mẹ cưới ông ấy, mẹ còn sinh con trai cho ông ta nữa, cuối cùng ông ta không phải là cũng vẫn không cần mẹ nữa đó sao! Đến khi cậu ta không cần con nữa con sẽ không có gì cả!!! Thằng con trai như con khi đó muốn cái gì cũng không có, con có thể sống thế nào chứ? Con ơi....”
Tiêu ngày hôm đó đẩy cửa rồi đi không ngoái đầu nhìn lại khuôn mặt dữ dằn của mẹ cậu, chỉ nhớ rằng người mẹ đứng ngoài cửa nghẹn ngào gào thét chửi bới.
“Cút đi! Cút đi! Thằng súc sinh này, mày đợi ngày nó không cần mày nữa... Mẹ chắc cũng chết rồi! Mày chỉ có nước đi nhặt rác mà sống thôi!”
Tôi mở cửa phòng nhìn thấy Tiêu đứng trước mặt tôi, chúng tôi ôm sát lấy nhau. Tôi cảm động cậu vì tôi mà làm tất cả, tôi biết cậu ấy có ngày rồi sẽ vì chuyện này mà trách tôi. Bởi cậu ấy vì tôi mà tàn nhẫn làm tổn thương người thân nhất của cậu ấy, khiến mẹ tuyệt vọng, khiến mẹ cô đơn.
Sau này trong cuộc sống bên nhau của chúng tôi những cuộc nói chuyện giữa Tiêu với tôi đều bộc lộ nỗi hổ thẹn với mẹ mình.
“Mẹ em có khi thần trí không được minh mẫn, bình thường khi ở nhà mẹ em thường ôm lấy con búp bê của em ngồi trên giường. Giả như đang dỗ dành thân hình con trai một mình lảm nhảm..... À ơi..... Bảo bảo mau ngủ thôi... Chờ mai Tiêu khôn lớn sẽ sinh cho bà một cháu trai chân chính.... à ơi.... ngủ ngoan.... ngủ ngoan......”
〈过年〉 Mừng năm mới
Cuộc sống cứ ngày từng ngày trôi qua như thế... Chúng tôi bên nhau ngắm nhìn những bông tuyết trắng của mùa đông Bắc Kinh. Cùng nhau mừng lễ Giáng Sinh. Cùng nhau mừng tết Nguyên Đán. Hàn huyên đến năm mới gần tới, cùng nhau hàn huyên đến khi ai sẽ cùng đón giao thừa với ai... Thời gian là có thể rửa trôi đi những chuyện không vui, Ít nhất thì tạm thời làm phai mờ đi là có thể. Nửa năm qua mẹ của Tiêu dần dần ngầm đồng ý chuyện chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi có thời gian cũng thường để Tiêu trong một tuần về nhà ở vài ngày. Thỉnh thoảng bản thân cũng đưa Tiêu cùng nhau trở về. Thái độ của mẹ Tiêu đối với tôi cũng có chuyển biến tốt lên.
Tôi nói: “Dì à, hai chúng con rất tốt, thỉnh thoảng có cãi nhau nhưng dì đừng lo lắng, cũng không phải là chuyện cố ý.”
Mẹ Tiêu: “Chúng ta tuy rằng chỉ là một gia đình bình thường, nhưng Tiêu từ nhỏ tới lớn ở nhà cũng rất được chiều chuộng, nó chẳng phải làm cái gì cả, con có thể đừng vì những chuyện đó mà bắt nạt nó đó, một người phụ nữ như dì là chẳng có năng lực gì, nhưng dù sao nó vẫn còn có ba nó nữa.”
Tôi nói: “Dì à, Dì nghĩ ngợi nhiều rồi, con sao có thể có thế lực đến vậy?”
Ngày hôm đó chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm tối cũng hẹn đến Giao thừa mẹ con họ sẽ đến nhà tôi, chúng tôi 3 người cùng bên nhau.
Sáng sớm ngày 30 tết Bắc Kinh đặc biệt giá lạnh. Câu đối tết trăm nhà bay nhẹ trong gió lạnh. Tôi mặc quần áo ấm cẩn thận rồi đi đón mẹ của Tiêu đến nhà mình, khi tôi tới mẹ Tiêu sớm đã chuẩn bị xong đồ đạc đứng ở bên ngoài đợi, tôi giúp bà xách chiếc túi bà mang theo bên mình, ngồi trên xe chúng tôi chúng tôi dùng lời nói vừa khách khí lại quan tâm hàn huyên với nhau về chuyện năm mới, có lẽ chúng tôi đều rất lúng túng, trong cách lúng túng này có sự bất đắc dĩ của chúng tôi, trong thứ cảm giác lúng túng này còn hàm chứa sự e dè của chúng tôi với kiểu sống khác thường này. Trong cái cảm giác lúng túng này mang theo sự nghi hoặc của chúng tôi với những lựa chọn tương lai, thứ cảm giác lúng túng này khiến chúng tôi suy đoán trước những oán hận phải chăng nên theo bông pháo đêm nay hóa thành làn khói tan đi...
Ba chúng tôi chọn một nhà hàng ăn bữa cơm tất niên, tôi mở một bình rượu đỏ rót đầy ba ly.
Tôi nói: “Dì à, cảm ơn dì đã có thể cùng con đón năm mới, chúc dì một năm khỏe mạnh”
Mẹ Tiêu: “Dì cũng cảm ơn thịnh tình của con, hi vọng con và Tiêu cả năm đều thuận lợi, để ta có chút an lòng, dì thật lòng cảm ơn con, con trai. Thời gian thật là dài, dì nhận thấy con đối đãi với Tiêu thật sự không tồi, cái gì cũng không tiếc cho nó, à... rồi sau khiến nó sinh hư mất. Nó ngày ngày không cần làm gì, còn đồ ăn thứ ở đều tốt, haha. Con nói xem còn muốn thế nào nữa?
Tôi nói: “Dì, những cái đó tính toán làm gì đâu, giữa bạn bè còn minh bạch thế làm gì?”
Mẹ Tiêu: “Đúng rồi, biết rằng đứa trẻ này thật trọng nghĩa, nhưng con nói anh em hai đứa các con dù cho sau này tốt mấy cũng vẫn không kết hôn sao? Ai mà có thể không kết hôn cơ chứ? Cha mẹ con nếu biết được, cũng sẽ không ưng thận. à... Xin lỗi con, con trai? Các con bây giờ còn nhỏ tuổi, đã muốn sống cùng nhau dì không phải là cũng không phản đối rồi sao? a... Nhưng vẫn có thể như thế nào cả đời, chung quy cũng chỉ có một kết cục.”
Tôi nói: “ Nào, chúng ta ba người cạn một li, hi vọng năm mới mọi người đều mọi điều như nguyện, càng ngày càng tốt đẹp.”
Sau này tôi quay đầu nhớ lại ngày hôm đó tôi nói ra lời chúc này là sai rồi, bởi mọi người không thể nào mọi điều như nguyện được. Nguyện ước của chúng tôi với nguyện ước của biết bao người, nguyện ước của biết bao người với nguyện ước của chúng tôi là đi ngược lại với nhau...
Nếu như có một cách để mọi điều như nguyện rồi một cách khác như thế sẽ phải nhận lấy sự tổn thương thật lớn, cuối cùng chúng tôi đều không ước cho bản thân chịu tổn thương buông tha, con người đều không có được mọi điều như nguyện... Chỉ có một nắm linh hồn tan vỡ hai bên đấu đá chém giết tình cảm nhân tâm và yêu thương chân thành nhất. Cho đến khi mỗi người đều để đối phương gánh chịu từng vết từng vết thương tật, khi cả hai đang tự chữa trị thương tổn, khi làm lên đớn đau cả hai đã oán hận...
Tiếng chuông báo đúng 12 giờ vang lên, sau những chiếc bánh chẻo nóng hổi không khí bữa tiệc năm mới đến hồi cao trào, sau tiếng hát ca nói cười chúng tôi bước vào một năm mới. Tiêu sắp xếp cho mẹ mình ngủ tại phòng dành cho khách trong nhà tôi, đặt lương xuống gường mẹ Tiêu đi nghỉ ngơi rồi, tôi không biết bà ngủ thế nào? Tôi không biết khi con trai bà nằm cùng tôi trên chiếc giường đôi bên kia bức tường ôm ấp nhau ngủ trong lòng bà là cảm nhận gì? Tôi và Tiêu nằm xuống thở dài một hơi, không hiểu cuộc sống thế này có được tính là bắt đầu một gia đình mới hay không, vốn tưởng rằng tất cả những khó khăn đều được tình cảm của chúng tôi từ từ hóa giải rồi, kéo tấm chăn đắp lại hưởng thụ trong hạnh phúc chớp nhoáng này, chìm đắm trong thứ êm đềm ngoài mặt này...
Bỗng nhiên! Chiếc điện thoại của Tiêu vang lên trong đêm yên tĩnh, cuộc gọi đến báo số của người cha đã bao năm không gặp của Tiêu...
Chúng tôi dùng sức lực tàn nhẫn nhất đánh lại nhau, vết thương dồn lại.
Chúng tôi dùng linh hồn méo mó để dằn vặt đối phương, tâm sức mệt mỏi.
Mỗi con người trong câu chuyện đang ứng nghiệm câu nói kia.
“Tình yêu chân chính đều là biến thái, khi không chiếm được thì hàm ý mang theo là sự hủy diệt”
......
Từ sau tối hôm đó, ba của Tiêu đã xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi,
Cũng may ban đầu ông cũng không phát hiện ra điều gì. Mẹ Tiêu có lẽ không mong muốn để câu chuyện khó lòng giải thích được này có thêm nhiều người nữa nhúng mũi vào... Như vậy đều là không hay ho gì. Chúng tôi giống như là những động vật nhỏ bé nhu nhược trốn chạy sự sinh diệt của cuộc sống hoang dã trong khu rừng rậm hoang sơ, không biết ánh bình minh của ngày mai lên rồi còn phải đối diện với điều gì nữa... Chỉ biết được rằng chúng tôi dùng những sức lực non yếu để bản thân làm cho chốn náu thân của chính mình được kiên cố hơn mà thôi, chờ đợi đến một ngày nào đó khi bị tấn công thì sự sụp đổ sẽ đến chậm một chút... chậm chậm hơn một chút...